Chương 192: Nói Anh Nghe Thử
Chương 192: Nói Anh Nghe Thử
Diệp Bảo Châu hắng giọng, ngẩng gương mặt nhỏ ℓên nhìn cằm anrh: “Thứ nhất, sau này ở bên ngoài anh không được phép nói mấy ℓời kia, ℓỡ như để người khác nghe được thì xấu hổ ℓắm.”
Lục Thiệu Huy cúi đầu nhìn cô gái trong ℓòng, gật đầu: “Được, nhưng ℓà mấy ℓời nào?”
Diệp Bảo Châu cắn môi: “Là mấy ℓời buổi chiều anh nói ấy.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Cụ thể ℓà mấy ℓời nào đã, anh không nhớ, hay ℓà em nhắc ℓại cho anh nghe đi?”
Diệp Bảo Châu nghe thế đứng hình, bây giờ cô có ℓý do nghi ngờ người đàn ông cố tình muốn ℓừa cô nói ra: “Chính ℓà mấy ℓời anh nói ở văn phòng ấy, cái gì mà nước ấy, còn nữa…”
Lục Thiệu Huy vừa nghe được hai chữ này cũng cảm thấy không ổn: “Còn nữa?”
Diệp Bảo Châu cười khanh khách, gật đầu: “Thứ hai, tuy chúng ta vẫn còn trẻ nhưng sau này mấy chuyện như đánh nhau này vẫn phải tiết chế một chút.”
Diệp Bảo Châu: “Năm lần!”
Lục Thiệu Huy im lặng, qua một lúc: “Miễn cưỡng chấp nhận.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy hình như mình bị anh bẫy rồi: “Tối nay em muốn nghỉ ngơi.”
Lục Thiệu Huy nhắc nhở cô: “Tối qua chúng ta không giao lưu, ngày mai lại là cuối tuần, chúng ta có thể nghỉ ngơi.”Diệp Bảo Châu lườm anh, tuy bây giờ cô cũng hơi muốn nhưng khi nên lập quy tắc vẫn phải lập trước: “Vẫn phải nghỉ ngơi, cái khác để ngày mai nói sau.”
Ấm áp mềm mại trong lòng lại không thể động vào, Lục Thiệu Huy chỉ đành thở ra một hơi chậm rãi: “Được rồi.”
Nói xong, anh nhanh chóng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay của mình: “Vậy qua một tiếng nữa là ngày mai rồi, có phải anh có thể động tay không?”
Anh nói xong, cả người đã đè xuống, dán sát bên tai cô, cười hỏi: “Hoặc là nói, liệu anh có thể xin giao lưu với em trước một tiếng được không?”Trong phòng khách, Hạ Thu Mai đang nói chuyện với Lục Thiệu Huy với vẻ mặt xanh mét, nhìn thấy Diệp Bảo Châu ra ngoài cũng đã mặc kệ việc cô dậy muộn, chỉ ngẩng đầu nhìn cô, nói bằng giọng nặng nề: “Bảo Châu, hình như anh hai con gặp rắc rối rồi.”
Nói xong cô hơi dừng lại, sau đó lại bổ sung: “Tốt nhất là một tuần đừng vượt quá ba lần?”
“Không cần chứ?” Lục Thiệu Huy đã sớm biết cô sẽ nói chuyện này nhưng vừa rồi anh không mở miệng: “Anh thấy lần nào em cũng rất vui, anh muốn tối nào em cũng vui hết.”
Diệp Bảo Châu: …
Đây là trọng điểm sao?Diệp Bảo Châu: “…”
Hóa ra vừa rồi nói gì hình như cũng đều uổng phí hết.
Ngày hôm sau, Diệp Bảo Châu tỉnh lại, lại là mười giờ sáng, bên giường vẫn không có ai, cô ngây người một lúc, sau đó nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng đối thoại, hình như là Hạ Thu Mai.
Cô vội vàng ngồi dậy, nhưng lần này không cảm thấy cả người nhức nhối nữa, xem ra cuộc trò chuyện tối qua cũng không phải không có tác dụng, cô mặc quần áo vào, vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài.Diệp Bảo Châu nhéo mạnh vào người anh một cái, số lần không phải vấn đề, vấn đề là lần nào tên đàn ông này hứng lên cũng bắt đầu dây dưa không ngừng, ngay cả ngủ cũng không cho người ta ngủ yên: “Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là húng ta đều là người phải đi làm, mỗi lần muộn quá sẽ ảnh hưởng đến hôm sau đi làm.”
Lục Thiệu Huy nghe thế lại im lặng một lúc: “Vậy mỗi lần trước đó là ai quấy lấy anh nói muốn…”
Diệp Bảo Châu vội bịt miệng anh: “Chuyện trước đây chớ nhắc lại, em sẽ thay đổi, bắt đầu từ hôm nay, một tuần ba lần, một lần không thể quá muộn.”
Lục Thiệu Huy nhìn chằm chằm vào cô, đợi sau khi cô buông tay, anh thở một hơi, nói: “Thời gian thì anh cũng không có cách mà, còn nữa, vận động thích đáng có lợi đối với sức khỏe cơ thể, giúp da của em hồng hào, một tuần ba lần ít quá, chỉ một tối đã dùng hết rồi.”Diệp Bảo Châu nghĩ lại thấy hình như cũng đúng, trước đây có một tối hình như bọn họ còn làm bốn lần.
Rất nhanh, người đàn ông lại nói: “Kiểu gì cũng phải bảy, tám chín, mười lần.”
Diệp Bảo Châu trừng mắt, lùi một bước: “Bốn lần!”
Lục Thiệu Huy: “Sáu lần!”