Chương 227: Anh Có Khẩn Trương Không
Chương 227: Anh Có Khẩn Trương Không
Anh hơi gảy đầu ngón tay, thản nhiên đáp: “Cũng tạm, có một chút, em thì sao?”
Diệp Bảo Châu cảm thấy bọn họ vẫn chưa trải qua đủ cuộc sống của hai vợ chồng cho nên cũng không muốn có bầu, nhưng vừa nghĩ đến cặp song sinh trong sách ℓà cô ℓại vô cùng mong đợi, hai ℓoại cảm xúc này cũng xoắn vào nhau, khiến cho cô hình như có hơi không biết phải ℓàm sao.
Cô hơi siết tay ℓại, ừm một tiếng: “Em cũng hơi.”
Hai người này ℓớn ℓên quá bắt mắt, ℓần trước tới ℓại còn ℓấy thuốc tránh thai cho nên bác sĩ vẫn nhớ bọn họ, bà ta nhìn Diệp Bảo Châu với vẻ hơi ngạc nhiên: “Cô vẫn chưa tới tháng sao?”
Giọng nói của bác sĩ cũng nhẹ nhàng, nhưng Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu nghe xong lại nín thở, sau đó hai người đối diện với nhau, đều nhìn thấy đối phương đang sững sờ.
Diệp Bảo Châu hơi nuốt nước miếng, tay vô thức xoa bụng mình một cái, một lần may mắn lại thật sự có rồi, sẽ là hai đứa bé được miêu tả trong sách kia sao?
Cô định hỏi nhưng bây giờ con vẫn còn nhỏ quá, xét nghiệm máu chắc hẳn cũng không nhìn ra được cho nên theo bản năng mím môi, tránh cho bác sĩ cảm thấy đầu óc cô có vấn đề.Mà Lục Thiệu Huy lại nhìn Diệp Bảo Châu chằm chằm, yết hầu di chuyển, rất nhanh lại hỏi bác sĩ, giọng điệu mang theo chút không chắc chắn: “Thật sự có bầu rồi sao?”
Bác sĩ lập tức đáp: “Đương nhiên là thật rồi, mạch tượng không rõ ràng nên tôi không dám chắc chắn cho lắm, nhưng xét nghiệm máu nhất định sẽ không lừa người đâu.”
Tầm nhìn của Lục Thiệu Huy vô thức liếc xuống cái bụng nhỏ bằng phẳng của Diệp Bảo Châu, qua một lúc mới hỏi cô: “Anh sắp làm cha rồi?”Lục Thiệu Huy mím môi: “Anh biết ngay mà.”
Diệp Bảo Châu: “…”
Cảm giác vẻ mặt của hai người hình như có hơi kỳ quái, bác sĩ còn tưởng bọn họ không cần đứa trẻ nên hơi nhíu mày: “Hai người các cô không cần đứa con này sao?”Thấy chút vẻ khó tin ánh lên trong đôi mắt anh, Diệp Bảo Châu gật đầu: “Ừm, chắc là vậy rồi.”
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy bình tĩnh: “Em sắp làm mẹ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Ừm.”Diệp Bảo Châu không muốn chạy đến bệnh viện lần hai cho nên đồng ý xét nghiệm máu, xét nghiệm máu không giống với ở thế hệ sau cho lắm, không có kết quả nhanh như vậy, bọn họ đợi hơn một tiếng mới lấy được kết quả, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng không phải bác sĩ nên không hiểu mấy số liệu bên trên kia.
Hai người lập tức cầm phiếu đi đến phòng khám cho bác sĩ xem, sau khi bác sĩ xem xong lại nhướng mày, còn chưa mở miệng thì Lục Thiệu Huy đã hỏi: “Thế nào rồi? Có bầu hay là chưa?”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn anh: “Có bầu rồi, nhưng đứa trẻ vẫn còn nhỏ lắm.”Diệp Bảo Châu gật đầu: “Vâng, thuốc lần trước tôi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn không dùng, cho nên bây giờ tới tháng muộn, đã gần một tuần rồi.”
Trước đó thuốc mà bác sĩ kê cho bọn họ rất hàn, uống vào xác suất mang thai không lớn, nhưng bác sĩ bọn họ chắc chắn sẽ không khẳng định với người bệnh một trăm phần trăm, chỉ là bà ta không ngờ vậy mà Diệp Bảo Châu lại không uống.
Bác sĩ trực tiếp bắt mạch cho cô, nhưng khả năng là vì thời gian vẫn còn sớm, mạch tượng của cô cũng không rõ ràng, bà ta im lặng một lúc rồi mới nói: “Bây giờ mạch tượng của cô vẫn chưa rõ, nhưng dựa theo lời kể của cô để đoán thì chắc là có bầu rồi, nếu hai người không ngại thì xét nghiệm máu một lần, được chứ?”