Chương 229: Ba Tháng Đầu Phải Cẩn Thận
Chương 229: Ba Tháng Đầu Phải Cẩn Thận
Cô ℓườm người đàn ông một cái, sau đó mới gật đầu: “Tôi biết rồi, bác sĩ, tôi sẽ để ý.”
Lục Thiệu Huy thấy bác sĩ không tin mình đột nhiên cũng hơi chột dạ, vội vàng bảo: “Đúng, chúng tôi sẽ ℓưu ý.”
Bác sĩ thấy hai người đồng ý cũng không còn gì để nói nữa, ℓại kê cho hai người chút vitamin B11 rồi cho hai người ra ngoài.
Anh không kiềm chế được mà bật cười, sau đó nắm tay Diệp Bảo Châu hơi siết ℓại, giống như đang che giấu chút cảm xúc nhỏ có hơi kích động đó của mình: “Không ngờ thế mà cũng có thể mang thai được.”
“Không phải.” Lời này của Lục Thiệu Huy cũng không phải giả đối, từ khi anh đến tuổi thích hợp để kết hôn, anh đã biết Cao Hồng Anh đã chuẩn bị sẵn những gì, bây giờ kết hôn được ba tháng rồi, vậy bà chắc chắn cũng đã chuẩn bị trước: “Chủ yếu là cho con mình mà.”
Diệp Bảo Châu trực tiếp nở nụ cười: “Em thấy là anh muốn thì đúng hơn.”Diệp Bảo Châu trực tiếp đánh người đàn ông một cái, trừng mắt nhìn anh: “Anh nói chuyện to tiếng như thế làm gì? Lát nữa người khác đều sẽ biết hết.”
Lục Thiệu Huy vốn định nói đó là decibel nói chuyện bình thường của mình, nhưng nghĩ đến gì đó đột nhiên lại dừng lại, anh nhớ hình như vừa rồi đã để quá nhiều người biết chuyện mang thai, vì thế mím môi, qua một lúc mới thấp giọng nói: “Ừm, lỗi của anh, bây giờ không nên để người khác biết.”Lục Thiệu Huy lại bảo: “Vậy tới đại viện đi, mẹ biết rồi chắc chắn sẽ rất vui, đến khi ấy mẹ sẽ phát lì xì cho em.”
Mẹ này không phải mẹ kia, Diệp Bảo Châu biết mẹ mà anh nói là Cao Hồng Anh, không ngờ người đàn ông lại ngay lập tức nghĩ đến lì xì trước: “Em thấy anh nhớ thương lì xì của mẹ thì có.”Diệp Bảo Châu phát hiện ra hình như người đàn ông và mình không cùng một kênh não, đang định đáp thì anh lại nhỏ giọng nói: “Có cần đến khoa sản nói với mẹ tin mừng không?”
Bây giờ Hạ Thu Mai đang chăm sóc Hoàng Quế Mỹ, Diệp Bảo Châu không muốn gặp Hoàng Quế Mỹ nên trực tiếp lắc đầu: “Không đi, đợi mẹ đi làm, em sẽ nói với mẹ sau.”Giọng của anh có hơi lớn, một đám người đang xếp hàng bên ngoài nghe tiếng lập tức liếc qua nhìn bọn họ, ánh mắt đó như cười như không, Diệp Bảo Châu thấy xấu hổ, vội vàng kéo người đàn ông ra hành lang.
Lục Thiệu Huy bị cô kéo đi nhanh như thế lại hơi nhíu mày: “Em chậm một chút, chú ý thân phận của em bây giờ.”Vòng vèo cả buổi sáng, nhưng mấy chuyện chạy vặt đều là Lục Thiệu Huy làm cho nên Diệp Bảo Châu cảm thấy vẫn ổn: “Vẫn ổn.”
Lục Thiệu Huy lại vội vàng lấy nước trong túi ra: “Vậy em có muốn uống ít nước không?”Bây giờ Lục Thiệu Huy chỉ nghe theo lời cô chứ không tranh cãi với cô: “Vậy được rồi, là anh muốn.”
Nói xong, người đàn ông tìm chỗ ngồi cho cô, còn mình thì cầm đơn đi lấy thuốc, sau đó hai người mới bước ra khỏi đại sảnh, ra đến bên ngoài, người đã không còn đông như trong đại sảnh nữa, anh liếc mắt nhìn cô gái: “Em có mệt không? Hay là nghỉ ngơi một chút rồi về sau?”
Diệp Bảo Châu nhìn anh: “Vừa rồi em mới uống xong.”