Chương 259: Lời Này Đang Khen Anh Sao
Chương 259: Lời Này Đang Khen Anh Sao
Chỗ bị cô nhéo như có một dòng điện chạy qua, cả người Lục Thiệu Huy cứng ngắc, nắm chặt ℓấy tay cô, nghiến răng bảo: “Không muốn cho anh đụng vào em mà còn cấu anh? Em còn như vậy nữa, có tin ℓát nữa anh hút hết sạch nước của em không?”
Nói xong, bản mặt già của Diệp Bảo Châu nóng bừng ℓên, mẹ nó, Lục Thiệu Huy, anh mặc quần ℓót đi.
“Em đi ngủ!
“Không cho phép anh nói nữa!”
“Tắt! Ngay ℓập tức!”
Mắt thấy cô định quay ℓưng ℓại với mình, Lục Thiệu Huy ℓập tức giữ chặt eo cô kéo sát ℓên người mình, để bản thân cô cảm giác được “Diệp Bảo Châu, em nhìn em xem, hành chết anh rồi.”
Diệp Bảo Châu nhìn trong đôi mắt sâu thẳm của anh hình như còn kèm theo tia sáng ẩn nhẫn, cũng có hơi không đành ℓòng, qua một ℓúc mới dịu giọng bảo: “Đừng quậy nữa, ngày mai nói sau.”
Ánh mắt của Lục Thiệu Huy lập tức sáng ngời, tầm mắt dán lên người cô: “Ngày mai cho anh thử?”
Bây giờ Diệp Bảo Châu cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết anh thế này thì trước đó không nên nói với anh nhiều chiêu thức như thế, làm anh bây giờ cái gì cũng muốn thử một lần.
Hu hu hu, thật sự phiền chết đi được.
Đồ quỷ háo sắc.Cửa hàng này to hơn hai cửa hàng bán lẻ khác của bọn họ, ủy viên Lý và Quách Hữu Bình cùng cán sự của mấy văn phòng bộ phận bán lẻ, người của tổ nghiên cứu đều tới hết, nhìn thấy Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy tới đều cười ha ha qua chào hỏi bọn họ.
Lúc này không thể tổ chức náo nhiệt đến vậy, tránh cho bị người ta báo cáo, Quách Hữu Bình thấy người đến đông đúc, chỉ phát biểu đơn giản vài câu rồi kêu người đốt hai dải pháo hai bên, coi như chính thức khai trương.
Vừa nói khai trương, một đám người bên ngoài đã ùa vào trong hết, đều muốn xem rốt cuộc của hàng bán lẻ này bán những món ngon gì, ngay lập tức, toàn bộ cửa hàng đã chật kín người, trong đó cũng có rất nhiều bạn nhỏ.
Nhìn thấy mấy món đồ ăn vặt và kẹo sáng lấp lánh bày trên kệ hàng kia, còn có điểm tâm ưa nhìn với đủ loại màu sắc, bên cạnh còn có hàng ăn thử được cắt thành miếng nhỏ, một đám bạn nhỏ ríu ra ríu rít, nói muốn cái này muốn cái kia.
Cô cắn môi, mập mờ ừm một tiếng: “Ngày mai nói sau.”
Khóe môi Lục Thiệu Huy nhếch lên, biết cô mang thai vất vả cho nên bây giờ anh đã chủ động điều chỉnh sinh hoạt vợ chồng xuống một tuần một lần, từng nếm qua hương vị của phụ nữ, người vợ thơm ngọt ngủ ngay bên cạnh, cơ thể mềm mại, còn ấm áp, nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, sớm muộn gì cũng có một ngày nghẹn chết mất.
Giống như bây giờ chẳng hạn, anh chỉ có thể đi tắm thêm một lần nữa.
Ôi, cuộc sống thật khó khăn.Ngày hôm sau là Nguyên Đán, khu tập thể gia đình từ sáng đã bắt đang vang leng keng loong coong, tối qua bọn họ không dày vò nhau cho nên Diệp Bảo Châu nghe thấy tiếng động đã tỉnh, cô nhìn giờ sau đó nhanh chóng bò xuống giường.
Vốn dĩ hôm nay Lục Thiệu Huy có được nghỉ ngơi nhưng lát nữa chín giờ, cửa hàng mới của bộ phận bán lẻ bọn họ sẽ khai trương, anh phải đi cùng qua đó cho nên cũng dậy theo. Anh nấu hai bát mì, hai người ăn xong rồi cùng xuất phát.
Hiếm khi được nghỉ lại còn là một năm mới, khu tập thể gia đình cũng trở nên khác hoàn toàn, trong sân chỉ riêng cái cây trơ trụi lá đã treo đầy đèn lồng màu đỏ, hai người đạp xe đến tòa nhà bách hóa, dọc theo đường đi đều là người đi đường mặc áo mới và đội mũ mới, rất không náo nhiệt, hai bên con đường lớn đến đâu cũng dán cờ đỏ nhỏ, tiếng người ồn ào tạo nên một cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt.
Khi ra khỏi cửa, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy đều không nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người ra ngoài như thế, cho nên trên phố hơi tắc đường, đợi khi đến cửa hàng bán lẻ thì vừa vặn qua chín giờ, trước cửa tiệm đã sớm có một đống người vây quanh, Diệp Bảo Châu phải cố gắng lắm mới chen được vào trong.