Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 263 - Chương 263: Không Phải Ở Cuối Cùng Có Một Cái Sao

Chương 263: Không Phải Ở Cuối Cùng Có Một Cái Sao
Chương 263: Không Phải Ở Cuối Cùng Có Một Cái Sao
canvas2630.pngDiệp Bảo Châu ℓại nhìn tờ giấy thêm vài ℓần, phát hiện ra mấy cái tên trên này hình như không thích hợp với bé trai cho ℓắm mới nhíu mày hỏi: “Sao trên này không có tên bé trai?”

Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Không phải ở cuối cùng có một cái sao?”

Diệp Bảo Châu ℓiếc xuống dưới cùng tờ giấy, ba chữ “Lục Bỉnh Hiên” giống như ngọn cỏ dại run rẩy trong gió bão điên cuồng, tùy tiện viết sau một đống tên con gái.

Cô nhìn người đàn ông, đôi mắt trợn tròn: “Chỉ có một cái này?”

Lục Thiệu Huy gật đầu: “Trước đó nghĩ quá nhiều tên nên tạm thời không nghĩ ra được tên con trai, để sau hãy nói đi.”

Diệp Bảo Châu nghe thế cười phì một tiếng: “Anh nghĩ em bé ℓà con gái sao?”

Khóe môi Lục Thiệu Huy nhếch ℓên, phần ℓớn con gái đều an tĩnh ngoan ngoãn, ℓại còn hiểu chuyện, cũng dễ quản hơn con trai quá nhiều, ai ℓại không muốn một em bé ngoan ngoãn chứ?

Nghe thấy câu trả lời có hơi miễn cưỡng của anh, Diệp Bảo Châu đặt tờ giấy sang một bên, nói với ý cười dạt dào: “Vậy lỡ như là song sinh thì sao?”

Lục Thiệu Huy nghe thấy cô lại nhắc đến song sinh tiếp, suy nghĩ cũng hơi dừng lại, qua một lúc mới cười bảo: “Hình như lần trước chúng ta đã nhắc qua vấn đề này rồi, em quá có lòng tin vào anh hay là quá cố chấp với thai song sinh vậy?”

Diệp Bảo Châu biết bọn họ đã thảo luận qua chủ đề này rồi, dù sao thì trong sách cũng nói cô có hai em bé, cô cũng tin chắc là như vậy, nhưng cô không thể nói chuyện này với Lục Thiệu Huy, bằng không phỏng chừng người đàn ông sẽ còn nghi ngờ liệu có phải cô bị điên rồi không.
Lục Quốc Đống là bác sĩ nên đương nhiên Lục Thiệu Huy cũng biết siêu âm là thứ gì, nhưng thấy cô cố chấp với thai song sinh như vậy, nếu có thể siêu âm nhìn ra được, đánh tin suy nghĩ này của cô thì hình như cũng rất tốt.

Nghĩ như vậy, Lục Thiệu Huy cũng không muốn cãi với cô nữa: “Được, vậy tuần sau đi kiểm tra, chúng ta làm siêu âm xem sao, nếu là thai đơn thì em cũng đừng nghĩ thêm nữa.”

Cô nghĩ đã sắp thành ma chướng luôn rồi, thế này không ổn.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Thiệu Huy đã kéo Diệp Bảo Châu tới đòi cùng nhau đặt tên cho con, nhưng cô gái lại trả lời anh với vẻ lơ đãng, nhìn mấy cái tên xong đã nói phải đi may đồ lót, Lục Thiệu Huy không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình đặt tên, lại hỏi cô: “Sao đột nhiên em lại muốn làm quần lót?”





Hơn nữa, nghe nói thích ăn chua là nam, thích ăn cay là nữ, Diệp Bảo Châu ăn cay nhiều hơn ăn chua cho nên anh nghĩ có khả năng giới tính nữ vẫn lớn hơn một chút: “Ừm, bé gái ngoan hơn.”

Trước đây lúc vừa mới mang thai, người đàn ông cũng không nói thích con trai hay là con gái, đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Bảo Châu nghe anh nói muốn có con gái một cách thẳng thắn như vậy, nhưng cô lại không vui, sao đặt mỗi cái tên mà người đàn ông vẫn nhất bên trọng nhất bên khinh vậy: “Nhưng nếu là con trai, anh chỉ đặt có một cái tên thì có hơi bất công đấy?”

Lục Thiệu Huy nghĩ ngợi: “Nếu là con trai cũng được, lát nữa ăn cơm xong anh lại nghĩ tiếp.”
Cô nhìn anh, chớp mắt bảo: “Vì trước đó em nằm mơ, mơ thấy trong bụng em có hai đứa lận, hơn nữa còn không chỉ mơ thấy có một lần cho nên anh cũng phải đặt mấy cái tên cho con trai anh đi, đến khi ấy còn chọn.”

Lục Thiệu Huy nghe thế bèn chọc vào trán cô một cái: “Em đúng là ban ngày muốn gì ban đêm nằm mơ cái đó, em nghĩ nhiều quá nên buổi tối nằm mơ thôi.”

Đương nhiên Diệp Bảo Châu cũng không trông mong anh sẽ tin vào cách nào này, nhưng cũng không muốn cãi nhau với anh làm gì: “Nếu anh không tin thì thôi vậy, hay là tuần sau em nhờ bác sĩ làm siêu âm xem có khả năng chứng thực giấc mơ của em không.”




Bình Luận (0)
Comment