Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 265 - Chương 265: Anh Chảy Máu Mũi

Chương 265: Anh Chảy Máu Mũi
Chương 265: Anh Chảy Máu Mũi
canvas2650.pngLục Thiệu Huy phản ứng ℓại, ℓập tức ôm mũi ngửa đầu ra sau, ném ℓại một câu “em ngoan ngoãn đợi anh” rồi vội vàng ℓao vào nhà vệ sinh.

Mẹ kiếp, vậy mà anh ℓại chảy máu mũi, chỉ nhìn thấy cô quỳ ở nơi đó mà anh đã chảy máu mũi, cô còn cười anh nữa!

Từ nay, ở trước mặt cô gái anh đã không còn một chút hình tượng đại trượng phu nào nữa rồi!

Lục Thiệu Huy vốc nước ℓạnh rửa mũi, vỗ vào gáy, muốn nhanh chóng cầm máu để còn đi ℓàm chuyện chính, mà đúng ℓúc này, Diệp Bảo Châu đã khoác áo ℓen ℓớn cầm giấy qua đưa cho anh, nhìn thấy anh ℓuống cuống tay chân, ℓại không nhịn được mà bật cười.

Lục Thiệu Huy vừa tức vừa bực, cắn răng trừng mắt nhìn cô: “Diệp Bảo Châu!”

Diệp Bảo Châu cười rung cả người: “Gì? Ha ha ha…”

Lục Thiệu Huy cắn răng: “Anh vì em nên mới chảy máu mũi, em không được cười!”

Diệp Bảo Châu biết ông ta không có lòng tốt đến vậy, chỉ là muốn thấy cô mất mặt trong cuộc họp mà thôi, nên cô thản nhiên đáp: “Ủy viên Hà, ông yên tâm đi, nếu lãnh đạo đã cho tôi suất này vậy tôi chắc chắn sẽ không lãng phí, bằng không lại có lỗi với xưởng, có lỗi với lãnh đạo.”

Quách Hữu Bình nhìn Hà Thiếu Cường và nói: “Trước đây xưởng chúng ta cũng có người thi vài lần mới qua, ông đừng tạo áp lực lớn như vậy cho Tiểu Diệp.”


Diệp Bảo Châu giơ tay ôm anh, ngẩng đầu hôn lên cằm anh một cái: “Vậy, em cho anh uống ít đồ ăn của con gái có được không…”

Lục Thiệu Huy vẫn còn đang bịt mũi: “Em nào có thứ đó?”

Diệp Bảo Châu hơi cắn môi: “Người ta nói mang thai rồi sẽ có mà.”
Về phần chuyện sau đó đã xảy ra thế nào thì hai người trong cuộc vô cùng rõ, vì đã mang thai cho nên bọn họ đều rất cẩn thận, sau khi hành sự, người trong cuộc Lục Thiệu Huy tinh thần phấn chấn, tâm trạng vô cùng phơi phới, hơn nữa còn vô cùng thích thú! Anh cảm thấy mặc quần cũng rất hay, sau này anh lại mua thêm màu đỏ và những màu khác nữa, rồi lấy ra thử dần.

Mà người trong cuộc Diệp Bảo Châu thì mệt đến mức ngã vật ra ngủ như chết, trời sập cũng không tỉnh được.

Ngày hôm sau đi làm, mới sáng sớm ủy ban xưởng đã gọi tất cả mọi người vào họp, Diệp Bảo Châu vẫn còn hơi buồn ngủ, nhưng trong cuộc họp mọi người đều rất hào hứng, vì cửa hàng mới khai trương, sản phẩm mới bán rất chạy, mức tiêu thụ hôm ấy còn tốt hơn bọn họ tưởng tượng, trừ đi giá vốn chỉ tính lãi ròng đã đạt đến hơn hai nghìn tệ rồi.
Quách Hữu Bình rất vui sướng, trong cuộc họp khen tất cả mọi người một phen, đương nhiên, bọn họ không thể đắc ý vì dù sao hôm qua cũng là ngày lễ ngày tết, cho nên người mới đông như thế, sau này thu nhập chắc chắn sẽ kém hơn một chút, nhưng đây đã là một sự khởi đầu rất tốt rồi.

Sau đó ông ta lại khen riêng tổ nghiên cứu phát triển, dù sao thì sản phẩm mới lần này, tổ nghiên cứu phát triển cũng đã rất cố gắng làm cho ngoại hình của sản phẩm đến mức đẹp nhất, và đương nhiên, lại thuận tiện khen luôn cả Diệp Bảo Châu, nếu không phải lúc trước Diệp Bảo Châu đưa ra kiến nghị này thì bọn họ cũng không để ý đến phương diện ấy.

Ủy viên Hà nghe thấy Quách Hữu Bình lại khen Diệp Bảo Châu mới liếc mắt nhìn cô một cái, cười bảo: “Tiểu Diệp này, về mảng công việc đã rất cố gắng, mảng học tập cũng phải cố vào đấy nhé, hôm trước cô cũng nói sẽ thi thông qua lần một mà.”
“Có sao?” Diệp Bảo Châu nhịn một lúc: “Chỉ như vậy sao lại chảy máu mũi được, không đúng.”

Lục Thiệu Huy đã nhịn một tuần rồi, tối qua hỏi cô nhưng cô lại không cho, một người đàn ông suốt một tuần không làm chuyện vợ chồng như anh, dưới loại tình huống này nhìn thấy cảnh tượng như thế, chảy máu mũi đã là sự tôn trọng đối với cô rồi: “Chắc chắn là em quyến rũ anh, tối nay em phải bồi thường cho anh.”

Anh chưa bao giờ từng nghĩ vậy mà cô gái này còn cố tình động tay động chân với cái quần, dùng để quyến rũ anh.





Lục Thiệu Huy trừng mắt nhìn cô, không nhịn được mà sửa lại: “Đó là nói đẻ con xong mới có."

Răng của Diệp Bảo Châu cắn nhẹ lên môi, nhéo eo anh một cái, giọng nói mềm nhũn: “Anh không thử làm sao biết em có hay không?”

Cả người Lục Thiệu Huy cứng ngắc, sống lưng ưỡn thẳng, bây giờ chẳng nghĩ được gì nữa rồi, chỉ muốn nhìn cô quỳ thôi…




Bình Luận (0)
Comment