Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 270 - Chương 270: Lục Thiệu Huy, Suy Nghĩ Của Anh Hơi Phóng Túng Rồi Đấy

Chương 270: Lục Thiệu Huy, Suy Nghĩ Của Anh Hơi Phóng Túng Rồi Đấy
Chương 270: Lục Thiệu Huy, Suy Nghĩ Của Anh Hơi Phóng Túng Rồi Đấy
canvas2700.pngDiệp Bảo Châu vừa nghe anh nói đến chữ thưởng ℓà ℓập tức dừng tay, trừng mắt nhìn anh: “Không phải anh ℓại định thưởng anh cho em đấy chứ? Thật không mới mẻ gì cả!”

Lục Thiệu Huy khẽ cười: “Nào có, không thưởng anh đâu!”

Diệp Bảo Châu: “Thế ℓà hết rồi?”

canvas2701.pngDiệp Bảo Châu nghe thế không nhịn được mà ℓiếc mắt nhìn ngực anh: “Anh nghĩ em ngốc sao?”

Cô lớn lên đẹp mắt, con người lại thông minh, ăn nói thì dễ nghe, chủ yếu nhất là làm người còn hào phóng, thử hỏi ai lại không thích một người đẹp như vậy chứ? Cho nên biết cô sắp rời đi, người nào cũng thấy rất tiếc nuối, đều nói sau này sẽ phải thường xuyên liên lạc với cô.

Sau khi Diệp Bảo Châu và các anh chị em bạn học bên này tình thương mến thương một phen mới đi tìm thầy Phùng. Thầy Phùng nhìn thấy cô cũng rất vui vẻ, Diệp Bảo Châu đi rồi, ông ta lên lớp cũng không còn hứng thú nữa, thấy có hơi không quen, nhưng lần đầu tiên ông ta dạy ra được một học sinh có triển vọng như vậy cũng thấy nở mày nở mặt hơn.
Lục Thiệu Huy bắt được ánh mắt của cô, khóe môi hơi hạ xuống: “Em đừng chỉ mải nhìn bên trên, cũng có thể nhìn bên dưới kìa.”

Diệp Bảo Châu nhìn anh vài giây sau đó lập tức ngộ ra, như thể có một ngọn lửa hun tới trước mặt, gương mặt cô lập tức đỏ bừng: “Lục Thiệu Huy, suy nghĩ của anh hơi phóng túng rồi đấy.”
Chẳng qua lát nữa ông ta còn phải lên lớp cho nên cũng không nói nhiều với Diệp Bảo Châu được, chỉ kêu cô sau này nếu có gì khó khăn thì có thể tới tìm ông ta.

Cái mà Diệp Bảo Châu muốn chính là câu nói này, sau khi có được lời đồng ý, cô vui vẻ đi đến phòng giáo vụ nhận bằng tốt nghiệp của mình. Lúc này, bằng tốt nghiệp cũng na ná với giấy đăng ký kết hôn và giống y như bằng khen, liếc mắt nhìn qua cô còn tưởng mình lại đăng ký kết hôn thêm một lần.
Chút sức lực này của cô không đau không ngứa, Lục Thiệu Huy chẳng mảy may sứt mẻ miếng nào, nhìn thấy cô mặt đỏ tai hồng, anh nhướng mày, ồ một tiếng, hai người đặt đồ ở phòng bảo vệ sau đó vội vàng đi vào nhà ăn ăn cơm, sau khi ăn cơm xong, bọn họ lại vội vàng tới trường học.

Tới trường học vẫn chưa tới giờ vào lớp, nhưng người thì đã tới gần hết, Diệp Bảo Châu nhanh chóng tặng đồ mà mình mang tới cho mọi người. Tối qua mấy bạn học này nghe thầy Phùng nói Diệp Bảo Châu đã tham gia kỳ thi tốt nghiệp cũng rất kinh ngạc, biết được cô còn thông qua kỳ thi lại càng kinh ngạc hơn. Bây giờ nhìn thấy cô còn tặng quà cho bọn họ đã không phải kinh ngạc nữa rồi, chỉ cảm thấy cô vô cùng biết làm người.
Lúc này cô chỉ muốn cắt phăng cái lưỡi của mình đi! Xin thề sau này tuyệt đối sẽ không còn nói những lời như vậy với tên đàn ông chết tiệt này nữa!

Lần nào anh cũng nói là cô dạy giỏi, trong lúc nhất thời Diệp Bảo Châu không nói lại được anh, tức đến mức nhấc chân đá anh một cái: “Không nói với anh nữa, dù sao em cũng không muốn, em cũng có sướng được đâu.”
Khóe môi của Lục Thiệu Huy cong lên: “Anh không có, mà cho dù có thì cũng là học em thôi, đều là em dạy anh.”

Diệp Bảo Châu bị lời của anh làm cho nghẹn họng vài giây, a a a a a! Trước đó tại sao cô lại nhắc đến uống sữa chứ! Bây giờ để người đàn ông học theo mấy lời đó rồi!
Lục Thiệu Huy bị cô nhìn chằm, vẻ mặt lại vô tội: “Gì vậy, anh cũng có nói gì đâu, tự em nghĩ lung tung gì đó trách anh.”

Diệp Bảo Châu cắn răng: “Còn giả bộ, anh có ý này thì có.”








Bình Luận (0)
Comment