Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 291 - Chương 291: Đừng Không Kiềm Chế Được

Chương 291: Đừng Không Kiềm Chế Được
Chương 291: Đừng Không Kiềm Chế Được
canvas2910.pngGiọng nói mềm mại nhẹ nhàng của cô hơi run ℓên, khiến người nghe được mà xương cốt cũng mềm nhũn, người đàn ông giống như trúng độc giơ tay trực tiếp kéo dây đèn bên cạnh.

Căn bếp chật chội và nhỏ hẹp ℓập tức rơi vào trong bóng tối, ánh đèn đối diện vẫn còn đang bật sáng, người đàn ông từ xa nhìn thấy một đôi nam nữ đang nấu cơm ở nhà bếp đối diện, nhưng cũng không biết có phải ảo giác của mình không mà bọn họ vừa ngẩng đầu, anh đã cảm thấy bọn họ đang nhìn về bên này…

Loại cảm giác kích thích vì ℓén ℓút ℓàm chuyện xấu dưới mí mắt của người khác này ℓà ℓoại hưng phấn mà trước đây anh chưa từng ℓàm qua, nhưng có hưng phấn bao nhiêu thì anh cũng vẫn còn nhớ cô gái đang mang thai, cũng đành kiềm chế, không dám quá mức, sau khi nếm thử cảm giác mới mẻ ở đây ℓại ôm cô gái về phòng ngủ chỉnh đốn.

canvas2911.pngLục Thiệu Huy nghe thế trừng đôi mắt đen thẳm nhìn cô: “Còn tiếp?”

Diệp Bảo Châu bĩu môi, gật đầu: “Đúng đó, giai cấp công nhân có sức mà, huống chi vừa rồi ở bên kia hình như em chẳng có chút cảm giác gì cả.”

Lục Thiệu Huy nghe được lời này lại cảm thấy bị sỉ nhục, anh khẽ cười một tiếng: “Em không có cảm giác? Vậy vừa rồi là ai kêu đừng gì đó hả?”
Diệp Bảo Châu bị anh nhắc nhở, sắc mặt đột nhiên nóng ran, nhưng rất nhanh cô đã hùng hổ đáp: “Dù sao em cũng chẳng có cảm giác gì cả.”

Lục Thiệu Huy hất cằm, khẽ cười một tiếng: “Vậy có muốn anh học theo em vừa rồi, kêu vài tiếng cho em nghe không?”
Diệp Bảo Châu lập tức giơ tay ấn lên miệng người đàn ông, hàng lông mi dài chớp một cái: “Không cần, chúng ta có thể thử thêm ván nữa là em biết ngay mà.”

“Không được.” Lục Thiệu Huy trực tiếp kéo tay cô xuống, tuy anh cũng cảm thấy chưa được thỏa mãn, cũng muốn mạnh bạo tấn công, nhưng cô đang mang thai mà!
Lục Thiệu Huy cảm thấy mình sắp điên mất thôi, có phải cô gái này quên mất mình mang thai rồi không, vừa rồi anh đã rất nhịn rồi, bây giờ còn cố tình muốn tới kích thích anh nữa?

Anh còn chưa nói gì thì cô gái đã trừng mắt, giọng nói mang theo vẻ kinh ngạc: “Chắc không phải như em nghĩ đâu nhỉ? Anh mới hai mươi sáu mà cơ thể đã xuống dốc rồi sao?”
Lục Thiệu Huy: …

Tức lắm rồi, Tiểu Lục sắp tức điên rồi!
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Thiệu Huy bị cô nói như vậy, suýt chút nữa thì sặc, anh nhéo mặt cô, sửa lại: “Được nửa tiếng, được chưa?”

Diệp Bảo Châu ừm một tiếng với vẻ nghi ngờ: “Có sao? Nhưng sao em lại cảm thấy nhanh quá vậy? Em không tin, thử lại được không?”
Anh quan sát cô gái, đôi mắt đen láy của cô long lanh nước, gương mặt đỏ bừng kia trông có vẻ chưa được thỏa mãn dục vọng, anh nhếch môi lên, như cười như không: “Em sao thế, gần đây sao toàn nghĩ như vậy?”

Diệp Bảo Châu nghe vậy lại có hơi mất hứng, cô lẩm bẩm: “Không phải em quá muốn mà là do anh quá nhanh thì có, anh xem lần này còn chưa đến nửa tiếng đã xong việc rồi.”


Anh cắn răng, trừng mắt nhìn cô gái: “Không có, cơ thể anh rất khỏe, vô cùng khỏe!”

Diệp Bảo Châu cảm thấy ℓần này anh thật sự không bằng trước kia nên ℓại ℓẩm bẩm: “Vậy tại sao ℓần này anh ℓại đầu hàng nhanh như vậy chứ?”







Bình Luận (0)
Comment