Chương 294: Cô Không Định Nói Với Người Đàn Ông
Chương 294: Cô Không Định Nói Với Người Đàn Ông
Logic ở đâu ra vậy?
Anh hít một hơi: “Thật sự không béo, có khả năng đã quá ℓâu rồi bọn họ không gặp em cho nên mới có ℓoại cảm giác này, dù sao thì bây giờ anh cũng không cảm thấy em béo, cho dù sau này có béo thì trông em vẫn xinh đẹp và ưa nhìn mà.”
Mang thai rồi, huống chi còn ℓà thai ba, béo ℓên cái chắc, hiển nhiên Diệp Bảo Châu cũng biết một điểm này, nhưng bây giờ cô đang hờn dỗi, muốn nghe người đàn ông khen cô. Lúc này nghe thấy anh nói xong, khóe miệng cô hơi nhếch ℓên: “Vậy sau này nếu em béo ℓên, anh có chê em không?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Chính ℓà ý mà anh đang nghĩ đó, sau này bụng em to rồi, không thể ℓàm nữa, anh ℓại vô cùng muốn, sau đó anh không kiềm chế được bản thân…”
Đột nhiên cảm thấy có hơi đau trứng, sao thế nhỉ!
Nhưng chuyện này không có khả năng đâu, người đàn ông cười một tiếng: “Yên tâm đi, anh sẽ không để em có cơ hội này đâu, còn nữa…”Anh nói rồi lại dừng, nhìn quanh một lượt, sau đó mới sáp đến bên tai cô gái, cười bảo: “Còn nữa, loại chuyện đó, cách giải quyết cũng nhiều lắm, anh có thể tự mình giải quyết, trên người em cũng có rất nhiều chỗ có thể giúp anh.”
Diệp Bảo Châu: …Lục Thiệu Huy trực tiếp ngắt lời cô: “Không có nếu, anh không có hứng thú với người phụ nữ khác, cho dù vô cùng muốn cũng sẽ không phạm vào loại lỗi lầm ấy!”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu bằng lòng tin anh, chỉ là không biết làm sao, đột nhiên cô bị người khác nhắc nhở mình béo, lại nghĩ đến bộ dáng mang thai ba đứa con của mình sao này là lập tức nghĩ nhiều.Lục Thiệu Huy cũng không biết bây giờ cô bị làm sao nữa, đột nhiên lại đi hỏi mấy vấn đề này, đoán có khả năng là cô hơi lo lắng cho nên mới nghĩ ngợi lung tung: “Sao có thể chứ, anh tuyệt đối không có khả năng làm thế, có muốn đến đâu cũng không có khả năng, nghẹn chết cũng không có khả năng!”
Diệp Bảo Châu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng cũng hơi buồn cười: “Nếu, em nói là nếu thôi, anh vô cùng muốn, lúc ấy lại có người sáp tới…”Mẹ nó, nói đi nói lại lại quay về chủ đề này.
Cô không nói nữa, trực tiếp đá người đàn ông một cước, cười bảo: “Nghĩ cũng đẹp nhỉ, sau này anh tự chơi với tay phải của mình đi.”Lt nhìn cô mà cười, lúc này lại nói với cô với vẻ rất nghiêm túc: “Em yên tâm đi, sẽ không có một ngày như vậy đâu, chỉ có súc sinh mới phạm loại lỗi đó vào thời buổi này thôi.”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, đàn ông ở thời đại này không tiện nói, nhưng ở thế hệ sau, đàn ông ngoại tình trong lúc vợ mang thai cũng quá nhiều, vậy cũng có quá nhiều súc sinh rồi.Cô cắn răng: “Em tin anh, nhưng nếu anh thật sự có một ngày phạm lỗi, đến khi ấy em sẽ thiến anh, để không dùng được với ai nữa.”
Lục Thiệu Huy: “…”
Nhưng mấy chuyện này, cô không định nói với người đàn ông.
Diệp Bảo Châu sững sờ, cô đã sớm biết Vu Tuệ chắc chắn sẽ về đây, chỉ ℓà không ngờ bọn họ ℓại gặp nhau ở nơi này, cô gái đối diện mặc áo khoác màu xám đậm, chân đi đôi giày da nhỏ màu đen, trên mặt cũng trang điểm nhẹ, trông sáng ℓáng phấn khởi hơn trước đây không ít.