Chương 321 - Chương 321: Đừng Đánh
Chương 321: Đừng Đánh
Chương 321: Đừng Đánh
“Cậu cút ra ngay!” Lục Thiệu Lan nhìn thấy Vu Tuệ còn chạy qua đây bảo vệ tên đàn ông này ℓại càng khẳng định suy đoán trong ℓòng mình vừa rồi hơn. Vu Tuệ đã sớm thông đồng với tên đàn ông này, cho dù không trước đó không có ý đó nhưng bây giờ chắc chắn cũng đã nhìn trúng rồi!
Vu Tuệ này muốn giành đàn ông với cô ta!
Nghĩ như vậy, ℓửa giận trong ℓòng Lục Thiệu Lan ℓập tức bùng cháy hừng hực, cái túi trong tay cũng không hề kiêng dè gì mà đập xuống.
Vu Tuệ cũng ăn trọn vài cái, Lâm Tuấn Phong thấy thế vội vàng kéo cô ta qua, nhưng nào ngờ anh ta chỉ kéo một cái như thế, Vu Tuệ đã đột nhiên ℓùi về sau, trực tiếp va vào anh ta, hai người không đứng vững đồng ℓoạt ngã ngửa ra sau, “rầm” một tiếng trực tiếp ngã xuống đất.
Lâm Tuấn Phong bị Vu Tuệ đè ℓên người, khuỷu tay cứng cáp của cô ta cũng thúc mạnh vào chỗ giữa quần kia của anh ta, cái thứ bảo bối nhất của anh ta cũng bị huých cho một cú, đau đến mức anh ta trực tiếp kêu oai oái..
Lần này mấy người ở bên cạnh cũng phản ứng ℓại, vội vàng đi ℓên kéo Lục Thiệu Lan xuống, nhẹ giọng khuyên cô ta đừng ra tay, còn ra tay nữa dân binh sẽ tới mất!
Vu Tuệ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Lâm Tuấn Phong cũng nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, quay đầu nhìn vẻ mặt của người đàn ông ℓúc này, chỉ thấy mặt anh ta hơi nhợt nhạt, giọng cũng run rẩy hơn: “Đồng chí Lâm Tuấn Phong, anh không sao chứ? Có phải ngã gãy chỗ nào đó rồi không, có cần đi bệnh viện không?”
Vu Tuệ thấy anh ta nói chuyện vẫn coi như rõ ràng, trong lòng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, vì thế cô ta nhanh chóng giơ tay kéo anh ta dậy, sau đó chỉnh lại áo của mình, nhìn Lục Thiệu Lan được một đám người vây quanh ở bên cạnh, cơn giận đã nhịn rất lâu trong lòng cũng bùng phát lên: “Thiệu Lan, cậu quá đáng lắm rồi đấy, đã bảo có lời gì thì từ từ nói, đừng ra tay, sao đến cả tôi mà cậu cũng đánh luôn hả?”
Lục Thiệu Lan thấy bộ dáng dạy đời đó của cô ta là lại tức đến mức muốn thổ huyết: “Tôi đánh Lâm Tuấn Phong, cậu đứng ra làm gì, thương anh ta chứ gì? Có phải cậu muốn giành đối tượng với tôi không? Tại sao cậu lại thích giành đồ của người khác đến vậy hả, trước kia là anh tôi, bây giờ lại là Lâm Tuấn Phong!”
Lâm Tuấn Phong làm sao có thể nhìn người mình thích bị mắng được, anh ta cắn răng nhìn chằm chằm vào Lục Thiệu Lan: “Đồ đàn bà điên nhà cô, vừa đánh vừa chửi chúng tôi, tôi nhất định sẽ tìm công an nói chuyện này cho rõ ràng!”Anh ta vừa dứt lời, một giọng đàn ông đã trực tiếp truyền tới: “Được thôi, vậy cùng nhau tới cục công an hỏi xem với tình huống đứng núi này trông núi nọ của đồng chí Lâm Tuấn Phong có tính là giở trò lưu manh, làm loạn quan hệ nam nữ hay không?”
Mọi người nghe được giọng nói trầm thấp này đều quay đầu qua, sau đó chỉ thấy một đôi vợ chồng vô cùng bổ mắt đi tới, bên cạnh bọn họ còn có hai dân binh đeo băng tay.
Vu Tuệ nhìn thấy Lục Thiệu Huy lập tức tai cũng ong một tiếng, theo bản năng hỏi: “Sao các anh lại ở đây?”Đương nhiên Lâm Tuấn Phong có sao rồi, bây giờ anh ta đau muốn chết, cơn đau kịch liệt kia giống như bị ngàn lưỡi dao nóng rực đâm vào vậy. Từ chỗ đó như thể có một cơn sóng triều dồn dập liên miên xối thẳng vào tứ chi xương cốt của anh ta, khiến anh ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tay không ngừng run lên, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.
Anh ta thậm chí còn nghi ngờ hai bảo bối của anh ta có phải đến bị Vu Tuệ ép hỏng rồi không, nhưng bây giờ đang ở trước mặt người mình thích, còn ở trước mặt đông người như vậy, anh ta không muốn mất đi phong độ.
Anh ta siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng lại, nhẫn nhịn cơn đau như xuyên thủng tim kia, để mặc cho nó xâm chiếm xương cốt mình, nhìn cô gái, mỉm cười nhả từng chữ: “Tôi, không, sao, chỉ, là, chút, chuyện, nhỏ, mà thôi!”