Chương 329: Chuyện Hôm Nay Cảm Ơn Chị
Chương 329: Chuyện Hôm Nay Cảm Ơn Chị
Diệp Bảo Châu ℓiếc mắt rnhìn bóng ℓưng của cô ta, cười bảo Lục Thiệu Huy: “Vừa rồi vậy mà em ấy còn nói cảm ơn em, em không nghe ℓầm đấy chứ?”
Đương nhiên Lục Thiệu Huy cũng nghe thấy, anh chỉ nhướng mày, nói: “Coi như con bé đó còn có chút ℓương tâm, nếu sau này nó còn hờn dỗi vô cớ với em, em cứ ℓôi chuyện này ra mà cười nó.”
Diệp Bảo Châu cũng không trông mong mối quan hệ giữa mình và Lục Thiệu Lan có thể trực tiếp trở nên tốt hơn vì chuyện này, nhưng nếu vì chuyện này mà sau này ở nhà, cô ta không còn ℓạnh mặt với mình và không giở giọng quái đản ra cũng ℓà tốt ℓắm rồi.
Cô thích em phim khoa học viễn tưởng, thích phim hài, thích phim tình cảm, đương nhiên, nếu có ℓoại phim hai người ℓõa thể đánh nhau mới ℓà tốt nhất.
Hôm nay Diệp Bảo Châu mặc rất dày, còn quấn khăn quàng cổ rất dày, bọc lại y như cái bánh chưng nên cũng chẳng lạnh, có điều, nhìn gương mặt đường nét rõ ràng của người đàn ông giấu trong bóng tối có thêm một loại tuấn tú lạnh lùng mờ ảo khiến trái tim cô đột nhiên đập “thình thịch.”
Lúc này, trong đầu cô cũng đột nhiên có thêm một vài hình ảnh không thể miêu tả, cô liếc mắt nhìn xung quanh, mấy người cách bọn họ gần nhất vẫn còn cách hai hàng ghế nữa, cô quay qua nhìn người đàn ông và gật đầu, lặng lẽ thò tay vào trong áo khoác lớn của anh: “Em lạnh lắm.”Tay của cô dán sát lên áo sơ mi của anh, nhiệt độ của anh rất ấm áp, Lục Thiệu Huy ấn nhẹ lên tay cô gái, khóe miệng nhếch lên: “Bây giờ không lạnh nữa rồi chứ?”
Diệp Bảo Châu mượn chút ánh sáng nhìn anh, cười hì hì bảo: “Không lạnh, người anh ấm lắm.”Giọng của cô nhẹ nhàng giống như đang làm nũng, lại giống như đang quyến rũ, Lục Thiệu Huy nghe mà tai cũng nóng ran lên: “Ấm thì tốt, để vậy xem phim cũng được.”
Diệp Bảo Châu ừm một tiếng, tầm mắt cũng nhìn lên màn chiếu, Lục Thiệu Huy còn tương cô đã thật sự yên tĩnh rồi, nhưng chưa qua một lúc, tay cô lại không an phận.Nhưng đương nhiên bây giờ không có rồi, cô chỉ có thể chọn một trong hai bộ phim trước mắt.
Bây giờ Diệp Bảo Châu đang ở trong quyển văn niên đại, cô liếc mắt xem qua giới thiệu của bộ phim niên đại kia, là kể về chuyện xưa của mấy xã viên trẻ tuổi thuộc đại đội sản xuất nào đó đấu tranh với phần tử phú nông phá hoại sản xuất dưới sự dẫn dắt của ông chú bí thư chi bộ - một người chăn dắt mẫu mực, thời gian cũng không tính là dài, hơn chín mươi phút.Đèn vừa tắt, bộ phim nhanh chóng bắt đầu, đương nhiên hình ảnh đều là đen trắng, Diệp Bảo Châu xem một lúc đã cảm thấy cốt truyền bình thường, không hay bằng nguyên tác mà mình đang ở, xem đến cuối cùng còn có hơi nhàm chán, cô ngồi trên ghế, muốn ngủ mà lại không tiện ngủ, trong lúc nhất thời có hơi đứng ngồi không yên.
Lục Thiệu Huy thấy cô nhích tới nhích lui hoài, còn tưởng cô lạnh mới nắm tay cô: “Em lạnh không? Có cần anh sưởi ấm cho em không?”Cô chỉ vào cái đó và bảo: “Vậy bộ này đi.”
Lục Thiệu Huy trả tiền mua vé, bọn họ cũng đến khá muộn nên khi vào phòng chiếu, những vị trí tốt ở đằng trước trên cơ bản đều đã bị người ngồi kín hết, chẳng qua phía sau lại không có ai, bọn họ đành chọn vị trí tận cùng trong góc.