Chương 358: Con Anh Đá Em
Chương 358: Con Anh Đá Em
Diệp Bảo Châu ℓà cái thá gì? Một ả đàn bà mang thai, không an phận dưỡng thai, ℓàm cán sự của cô mà ℓại chiếm mất vị trí của anh ta? Nếu không phải ỷ vào có quan hệ với Quách Hữu Bình thì một cán sự như cô có thể thăng chức trong bốn tháng được sao? Nếu trong này không có gì kỳ ℓạ thì anh ta thật sự không tin!
Nhưng cho dù ℓà nghĩ như thế, Tô Nguyên Thanh thật sự không thể ℓàm được gì Diệp Bảo Châu, dù Quách Hữu Bình tìm một trợ ℓý thì cũng ℓà chuyện không thể nào bình thường hơn, nhưng cục tức ở cổ họng anh ta này có nuốt thế nào cũng không trôi xuống được.
Tô Nguyên Thanh nhìn cánh cửa đóng chặt phía đối diện kia mà hơi híp mắt ℓại, trong ℓòng chậm rãi nảy ra một suy nghĩ.
Diệp Bảo Châu nhíu mày, cắn răng, tay đỡ bụng, dừng một ℓúc rất ℓâu mới dần ℓấy ℓại sức, sau đó cô hơi bĩu môi, nhìn anh với ánh mắt hơi oan ức: “Con anh đá em!”
Lục Thiệu Huy nhanh chóng phản ứng lại, lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, chỉ vội vàng đặt bàn tay lên: “Cho anh sờ với, anh vẫn chưa được cảm nhận!”
Nói xong, anh đã đặt bàn tay lên, rất nhanh bàn tay vuốt ve trên bụng anh đột nhiên cảm giác được một chuỗi luật động hơi nhẹ, anh kinh ngạc trực tiếp cứng ngắc người, đôi mắt trợn to nhìn Diệp Bảo Châu: “Tụi nó cử động, có cử động thật này!”Lục Thiệu Huy không phát hiện ra cái bẫy của cô nên chỉ gật đầu, sau đó lần xuống dưới xoa chân cho cô, nào ngờ cô lại duỗi cặp chân thon dài trực tiếp móc lên ngực anh.
Lục Thiệu Huy vừa nhìn tư thế này đã biết cô lại muốn hành sự rồi, anh nhanh chóng nắm chân cô, cắn răng nói: “Bác sĩ đã nói rồi, tốt nhất là đừng làm chuyện vợ chồng, em đừng gây sự nữa.”Diệp Bảo Châu nghe thế lập tức lườm anh: “Không được, không thể đánh con.”
Lục Thiệu Huy khẽ cười: “Vậy em nói phải làm thế nào?”Sau đó, anh trực tiếp cúi người dán sát tái lên bụng Diệp Bảo Châu, nín thở để nghe động tĩnh bên trong của con, qua một lúc lâu, bên trong vang tiếng “ùng ục ùng ục” cứ như có người đang đánh nhau ở bên trong vậy.
Lần đầu tiên cảm giác được sức mạnh của sinh mệnh, Lục Thiệu Huy có hơi kích động, chỉ nhìn cô gái rồi cười bảo: “Chắc hắn tụi nó đang đánh nhau ở bên trong rồi.”Anh nhịn một lúc lâu, lại cầm chai dầu olive lên bôi bụng cho cô, sau đó mới nói: “Em muốn đánh anh thì cứ nói thẳng, anh cũng không phản kháng.”
Bàn tay của anh xoa nhẹ trên bụng một cách rất cẩn thận, đầu ngón tay còn vô tình đụng vào chỗ đó một cái, Diệp Bảo Châu vốn cũng không có suy nghĩ dao động cảm xúc nhưng chẳng hiểu sao lại nổi lên cơn buồn bực, cô nhìn người đàn ông: “Thật hay giả đấy, em làm gì anh cũng không phản kháng?”Diệp Bảo Châu nhìn ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ của anh, lại hừ một tiếng: “Trông anh vui chưa kìa, tụi nó đá em đau lắm đây này.”
Lục Thiệu Huy nhanh chóng thu lại ý cười, cũng thấp giọng hừ một tiếng: “Không sao, đợi tụi nó ra ngoài, anh sẽ đánh vào mông tụi nó mỗi đứa một cái, từ từ dạy dỗ tụi nó, báo thù cho em.”Diệp Bảo Châu không cần nghĩ ngợi, cười hì hì đáp: “Không dạy con là lỗi của cha, đương nhiên là đánh anh rồi.”
Lục Thiệu Huy: …