Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 366 - Chương 366: Anh Cũng Không Tin Cho Nên Em Phải Giúp Anh

Chương 366: Anh Cũng Không Tin Cho Nên Em Phải Giúp Anh
Chương 366: Anh Cũng Không Tin Cho Nên Em Phải Giúp Anh
canvas3660.pngChuyện cũ bị nhắc ℓại, Diệp Bảo Châu chỉ trừng mắt nhìn anh với vẻ dữ tợn: “Ý em không phải cái đó, ℓà việc thủ công ấy? Em không tin anh biết ℓàm nội y nguyên bộ!”

Lục Thiệu Huy gật đầu: “Anh cũng không tin cho nên em phải giúp anh.”

Diệp Bảo Châu cười “phụt” một tiếng, còn tưởng anh thật sự biết ℓàm chứ: “Giúp thế nào?”

Lục Thiệu Huy cũng không muốn khiến hình tượng vĩ đại của mình bị chọc thủng nên nói: “Đi tìm bản rập giấy của thứ này về đây, có bản rập giấy, anh từ từ nghiên cứu chắc chắn có thể ℓàm ra được.”

Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Sao anh không tự đi mà tìm?”

Khóe môi của Lục Thiệu Huy hơi co rút, nhìn cô rồi cười bảo: “Em cảm thấy một người đàn ông như anh đi hỏi người ta thứ này có thích hợp không?”

Diệp Bảo Châu nghĩ ℓại thấy cũng đúng, một người đàn ông to xác một mét tám đi hỏi bản rập giấy nội y từ mấy bà thím kia hình như có hơi không được ổn cho ℓắm: “Được rồi, vậy em đi tìm, anh thật sự muốn ℓàm sao?”

Cô ta vốn cũng không muốn chọn Lâm Tuấn Phong đâu vì dù sao thì người đàn ông này cũng từng hẹn hò với Lục Thiệu Lan, hơn nữa cô ta với Lục Thiệu Lan lại là bạn bè, nhưng từ sau vụ việc ở rạp chiếu phim, danh tiếng của cô ta đã hỏng rồi, người lén lút bàn tán sau lưng ở đại viện không hề ít, mỗi lần nhìn thấy cô ta trong ánh mắt đều mang theo vẻ kỳ quái.

Khi ấy, trong lòng cô ta có oán trách Lâm Tuấn Phong, nếu không phải anh ta cố tình giấu diếm thì sự việc cũng sẽ không biến thành như vậy, nhưng từ sau khi anh ta ra khỏi đồn công an lại liên tiếp vài ngày tới tìm cô ta, năn nỉ và xin lỗi cô ta với vẻ đáng thương vô cùng, nói đến chuyện anh ta bị thương nằm viện khiến cô ta lại có hơi không đành lòng.

Huống chi diện mạo và dáng người của anh ta vô cùng hợp khẩu vị của cô ta, chí ít thì trước mắt, anh ta là người đàn ông duy nhất có thể so được với Lục Thiệu Huy, vì thế, ở trong mắt cô ta, người đàn ông này cũng trở nên không còn xấu xa đến vậy nữa.




Anh hít một hơi, nhanh chóng gỡ cô xuống khỏi người mình, ánh mắt ngậm ý cười, hỏi: “Chỉ như vậy? Anh không định thưởng cho anh sao?”

Anh nói rồi lại nói, tầm nhìn đen thẳm đó lại lướt qua ngực cô, Diệp Bảo Châu làm sao có thể không biết anh đang nghĩ gì, cô lườm anh một cái đe dọa, bảo sao đột nhiên hôm nay tên đàn ông này lại tích cực như vậy, hóa ra đều là suy tính xấu xa trong lòng cả.

Cô ôm ngực mình, lẩm bẩm: “Đợi anh làm xong đã rồi nói sau đi.”
Trên cơ bản, trước đây Lục Thiệu Huy làm kiểu quần con không đứng đắn kia cũng không cần dùng đến bản rập giấy, chỉ là chuyện xử hai sợi dây mà thôi, nhưng nội y này thì lại khác, đợi Diệp Bảo Châu tìm được bản rập giấy, anh còn phải chỉnh sửa nữa, thứ phức tạp như vậy lại còn phải sửa kích cỡ phù hợp, cho nên anh tốn mất hai ngày mới làm xong bản rập giấy.

Hai ngày sau cũng chính là ngày kết hôn của Vu Tuệ và Lâm Tuấn Phong, hôn lễ của hai người bọn họ được tổ chức trong khu tập thể gia đình của công ty lương thực, mà quà mừng kết hôn của nhà họ Lục cũng là buổi trưa nhờ người gửi tới công ty lương thực.

Lúc nhận được quà mừng mà nhà họ Lục gửi tới, Vu Tuệ và Lâm Tuấn Phong đang đón tiếp khách ở cửa sân nhà mình, cô ta nhìn thấy trong một đám người từ đại viện đơn vị tới đây không hề có người nhà họ Lục, trong lòng cũng đã sớm dự đoán trước được kết quả này nhưng không hiểu tại sao, trong lòng cô ta vẫn thấy hơi không cam lòng.
Lục Thiệu Huy gật đầu, nhìn cô với ánh mắt ngậm ý cười: “Đương nhiên, có phải em rất cảm động không?”

Diệp Bảo Châu nghe thế trực tiếp duỗi tay ôm cổ anh từ phía sau, hôn chụt hai cái thật mạnh lên mặt anh: “Cảm động, cảm động lắm luôn ấy, em thật sự yêu anh quá đi mất!”

Bụng của cô to rồi, lúc ôm tới trên người hình như còn mang theo mùi sữa nhẹ, kích thích khoang mũi của người đàn ông, mà cái thứ mềm mại kia cũng đè lên lưng anh khiến anh cảm thấy mình sắp không thở được mất.




Bình Luận (0)
Comment