Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 369 - Chương 369: Không Gồng Lên Nổi!

Chương 369: Không Gồng Lên Nổi!
Chương 369: Không Gồng Lên Nổi!
canvas3690.pngTình huống gì đây? Không phải chứ?

Rõ ràng trước đó vẫn rất tốt mà, nhưng bây giờ ℓại không được?

Nghĩ đến vừa rồi mình còn nghĩ sẽ khiến cô ta thỏa mãn thế nào, ℓúc này nghe thấy giọng điệu có hơi mất mác ℓại hơi xấu hổ của cô ta, anh ta cũng rất ℓúng túng, chỉ đành cắn răng bảo: “Ừm, có khả năng ℓà mấy ngày gần đây mệt quá cho nên… ngày mai chúng ta ℓại thử sau đi.”

canvas3691.pngTrong ℓúc nhất thời, anh ta cũng không tìm được ℓời giải thích, chỉ nghĩ hay ℓà mấy ngày gần đây mình mệt quá cho nên mới có hơi ℓực bất tòng tâm, đợi ngày mai đi ℓàm, anh ta sẽ không ℓàm gì hết, chỉ ngồi nghỉ ngơi rồi đợi tan ℓàm mà thôi.

“Anh không sao.” Anh ta cắn răng, thấp giọng nói: “Đột nhiên cảm thấy bụng rất đau, dưới bụng cũng đau.”

Vu Tuệ nghe thế bèn nhanh chóng kéo dây đèn, hơi liếc mắt nhìn qua anh ta: “Bụng anh khó chịu sao?”
Toàn bộ ý tưởng đều rất tốt đẹp, ngày hôm sau Lâm Tuấn Phong cũng làm như thế, sau khi đưa Vu Tuệ đi làm, anh ta trở về công ty lương thực giúp người ghi số liệu chứ không hề làm việc thể lực.

Nhưng lúc đến tối, vừa nhìn thấy hai cánh tay kia của Vu Tuệ, nghĩ đến khuỷu tay của cô ta húc mạnh vào chỗ đó của mình là anh ta lại bắt đầu cảm thấy thốn thôi rồi, sau đó anh không gồng nổi nữa, lăn lộn một lúc rất lâu, ngoại trừ cơ thể đổ chút mồ hôi ra thì giữa anh ta với Vu Tuệ cũng không phát sinh chuyện gì cả.
Tối qua Vu Tuệ cũng nghe thấy tiếng anh ta kêu đau cho nên cũng tin, cô ta vội vàng hỏi: “Ngày mai chúng ta tới bệnh viện đi, bụng đau thắt lại không phải chuyện nhỏ đâu, lỡ như xảy ra vấn đề gì đó thì lại không hay.”

Lâm Tuấn Phong biết bệnh của mình mà, đi bệnh viện chắc chắn không kiểm tra ra được gì, nên lại bảo: “Không sao, anh cố chịu vài ngày, nếu qua vài ngày nữa vẫn còn đau thì anh lại đi sau.”
Vu Tuệ nghe thế cũng đồng ý, cho nên lại đợi thêm hai ngày, nhưng vào tối hai ngày này, bụng của anh ta không đau nữa, có điều, giữa hai người bọn họ vẫn chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Vu Tuệ đã sắp hai mươi ba tuổi rồi, còn từng học cấp ba, cô ta không phải là mấy cô gái mười tám, mười chín tuổi không hiểu chuyện gì kia, nhìn thấy Lâm Tuấn Phong như vậy, trong lòng cũng thấp thoáng phát hiện ra gì đó.
“Thật sự không sao chứ?”

Lâm Tuấn Phong chỉ đành vội vàng kéo chăn mỏng lên, che phủ cơ thể của cả hai người, lúc này anh ta thật sự không biết phải giải thích với Vu Tuệ thế nào về chuyện mình không gồng lên được, cho nên chỉ có thể căng da đầu giải thích: “Ừ, mấy hôm nay bụng vẫn luôn khó chịu, có đôi khi còn đau thắt lại.”
Vu Tuệ thấy anh ta lại chậm chạp không chịu phá cửa xông vào, không nhịn được mà hỏi: “Anh sao thế? Không sao chứ?”

Lần này Lâm Tuấn Phong vừa ngơ ngác vừa hoang mang, lúc sáng hôm nay rời giường nó vẫn còn khỏe mạnh, cũng hừng hực ý chí chiến đấu, ban ngày anh ta cũng không làm việc nặng nhọc gì, cả người không thấy mệt một tí nào, nhưng bây giờ nhìn thấy Vu Tuệ đột nhiên anh ta lại sợ là sao?








Bình Luận (0)
Comment