Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 371 - Chương 371: Hai Đứa Quen Nhau Sao

Chương 371: Hai Đứa Quen Nhau Sao
Chương 371: Hai Đứa Quen Nhau Sao
canvas3710.pngThẩm Văn Tinh nhìn thấy bọn họ cũng hơi ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Bảo Châu: “Cô thế nào rồi?”

Diệp Bảo Châu vội đáp: “Không sao, chúng tôi tới ℓấy số chờ khám thôi.”

Lục Quốc Đống thấy con dâu nói chuyện với người bệnh trước mặt, vừa đưa số chờ khám qua vừa hỏi cô: “Hai đứa quen nhau sao?”

Diệp Bảo Châu vừa cười vừa gật đầu: “Vâng ạ, cô ấy đang ℓàm ở Dân Phúc, ℓần trước bọn con chuyển nhà cô ấy còn qua giúp.”

Nói xong, cô nhìn thấy trên cổ và trên mặt Thẩm Văn Tinh có những mảng đỏ, đôi mắt cũng hơi đỏ, chợt ngạc nhiên hỏi: “Mặt cô sao vậy?”

Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Chắc ℓà dị ứng đi?”

Thẩm Văn Tinh cười đáp: “Đúng rồi, dị ứng với tôm sông ấy, vốn còn tưởng tối qua ngủ một giấc ℓà có thể đỡ, nào ngờ sáng nay dậy càng ℓúc càng nghiêm trọng nên tôi vội chạy qua đây ℓấy thuốc.”

Bây giờ Thẩm Văn Tinh đang rất khó chịu cho nên cũng nhận đồ ngay, nhanh chóng đứng dậy rồi bước ra khỏi phòng khám cùng Diệp Bảo Châu.

Cô ta sốt ruột đi lấy thuốc nên tạm biệt Diệp Bảo Châu rồi rời đi.





Diệp Bảo Châu nghe được lời này cũng sững sờ, sau đó mới bảo: “Cô cũng bị dị ứng với tôm sông sao?”

Thẩm Văn Tinh nghe thế còn tưởng cô cũng bị dị ứng: “Đúng rồi, cô cũng bị dị ứng với tôm sông sao?”

Lục Quốc Đống cười một tiếng: “Không phải con bé dị ứng với tôm sông mà là Thiệu Huy bị dị ứng, lúc nhỏ Thiệu Huy không thể ăn món này được, ăn một cái là cả người sẽ ngứa ngay.”

Diệp Bảo Châu vốn đã ném cốt truyện máu chó gì đó có thể xảy ra trên người Thẩm Văn Tinh ra sau đầu rồi, nhưng lại vì triệu chứng dị ứng của Thẩm văn Tinh và Lục Thiệu Huy mà đột nhiên trong đầu cô lại nghĩ đến chuyện này.
Nói xong, ông ấy trả sổ lại cho Thẩm Văn tinh: “Đi đóng tiền lấy thuốc đi.”

Thẩm Văn Tinh còn chưa kịp nhận sổ thì Diệp Bảo Châu đã cầm lấy trước, cô nhìn ngày sinh tháng đẻ mà Thẩm Văn Tinh viết bên trên, là ngày mười tám tháng năm, năm năm mươi hai.

Hình như Lục Thiệu Lan cũng sinh vào giữa tháng năm thì phải?

Hô hấp của Diệp Bảo Châu hơi ngừng lại, tuy rằng rất muốn hỏi bọn họ về ngày sinh của Lục Thiệu Lan nhưng Lục Quốc Đống vẫn còn bệnh nhân tiếp theo nữa, lát nữa cô cũng phải đi khám thai cho nên nhanh chóng trả đồ lại cho Thẩm Văn Tinh: “Đi nào, cô đi lấy thuốc đi, tôi thấy cô có vẻ khó chịu lắm.”
Cô liếc mắt nhìn Thẩm Văn Tinh rồi lại nhìn Lục Quốc Đống, tuy rằng đều nói con cái giống mẹ, nhưng Lục Thiệu Huy lại lớn lên giống Lục Quốc Đống hơn một chút, cho nên miệng của anh cũng giống của Lục Quốc Đống, và tất nhiên, miệng của Thẩm Văn Tinh cũng giống của Lục Quốc Đống, hơn nữa hình như Lục Quốc Đống cũng không ăn được tôm sông.

Tuy rằng dị ứng cũng không phải bệnh chắc chắn sẽ di truyền nhưng thật sự trùng hợp như vậy sao? Trùng hợp đến mức cô không thể không lại nổi lên suy nghĩ ban đầu.

Mà Thẩm Văn Tinh nghe được lời này của Lục Quốc Đống cũng thấp thoáng đoán ra được ba người bọn họ có quan hệ gì: “Lúc nhỏ cháu cũng không ăn, chỉ là trong nhân rau hẹ của sủi cảo hôm qua có bỏ cả tôm sông vào, cháu không để ý ăn hai cái, tuy bên trong không có đến mấy con tôm nhưng không ngờ vẫn bị dị ứng.”

Cây bút trong tay Lục Quốc Đống viết soàn soạt xuống, nói với Thẩm Văn Tinh: “Dị ứng cũng có nặng có nhẹ, bất cẩn một cái có khả năng sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, lần này cháu lấy ít thuốc về uống hai ngày là được, nhưng lần sau nhất định phải để ý một chú, đừng ăn nhầm nữa.”




Bình Luận (0)
Comment