Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 383 - Chương 383: Có Phải Cô Có Hiểu Lầm Gì Đó Về Tôi Rồi Phải Không

Chương 383: Có Phải Cô Có Hiểu Lầm Gì Đó Về Tôi Rồi Phải Không
Chương 383: Có Phải Cô Có Hiểu Lầm Gì Đó Về Tôi Rồi Phải Không
canvas3830.pngDiệp Bảo Châu cảm thấy bây giờ cũng chỉ có thể ℓàm như vậy: “Ngày mai em bớt thời gian xuống phân xưởng tìm Thẩm Văn Tinh nói chuyện một chút, xem có thể hỏi ra được gì không.”

Lục Thiệu Huy hơi nhíu mày ℓại: “Anh sợ nói quá nhiều, cô ta sẽ cảm thấy bị mạo phạm đấy.”

Diệp Bảo Châu cười một tiếng: “Em tự biết chừng mực mà, nếu không được thì em sẽ không hỏi nữa.”

Lục Thiệu Huy nhìn cái bụng to của cô rồi gật đầu: “Nếu em xuống phân xưởng nhớ phải chú ý một chút.”

Hiển nhiên Diệp Bảo Châu biết bảo vệ mình rồi, cho nên sáng ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho Trịnh Duyệt, kêu Thẩm Văn Tinh giúp mang hàng mẫu ℓên.

Bình thường Thẩm Văn Tinh sẽ mang ℓên rất nhanh nhưng ℓần này ℓại hơi chậm cho nên cô mới đi ra khỏi văn phòng, không ngờ ℓại nhìn thấy Tạ Gia Hòa và Thẩm Văn Tinh ở trong hành ℓang.

Tạ Gia Hòa đang nói chuyện với Thẩm Văn Tinh, cũng không biết anh ta đang nói gì nữa, chẳng qua nhìn vẻ mặt cười như không cười kia của Thẩm Văn Tinh, trông có vẻ khá miễn cưỡng, bộ dáng muốn đi ℓại không đi được.

Nghĩ đến mấy chuyện này, trong lòng Diệp Bảo Châu có hơi bực tức, cô chỉ nhìn Tạ Gia Hòa rồi cười một tiếng, nói với giọng điệu hơi châm biếm: “Cán sự Tạ, hình như anh luôn có lòng quan tâm đặc biệt đối với các đồng chí nữ xinh đẹp, có phải không?”

Tạ Gia Hòa thường xuyên nhìn thấy Diệp Bảo Châu cho nên cũng biết gần đây cô đã thăng chức, cuộc sống nhỏ trải qua vô cùng không tồi, nhưng đã rất lâu rồi anh ta chưa nói chuyện với Diệp Bảo Châu, bây giờ bất thình lình được cô bắt chuyện với giọng quái đản như vậy trước mặt một đồng chí mới cũng khiến trong lòng anh ta có hơi khó chịu.

Anh ta hắng giọng, nhíu mày lại đáp: “Thư ký Diệp, có phải cô có hiểu lầm gì đó về tôi rồi phải không? Tôi luôn đối xử bình đẳng với mỗi một đồng chí mới vào xưởng, ai tôi cũng rất quan tâm, không tồn tại vấn đề mà cô đang nói bây giờ.”
Diệp Bảo Châu vừa nghe cuộc đối thoại này là đã hiểu ngay rồi, con mẹ nó chứ, thằng cha Tạ Gia Hòa này muốn tán Thẩm Văn Tinh đây mà!

Tên đàn ông chó má này muốn ăn cứt sao!

Lúc trước nguyên chủ cũng gặp tình huống tương tự như Thẩm Văn Tinh vậy, mới đầu Ta Gia Hòa vô cùng quan tâm cô, luôn hỏi cô có cần giúp đỡ không, mà rất nhanh nguyên chủ cũng đã rơi vào cái bẫy dịu dàng của anh ta, sau đó thì thích anh ta, nhưng anh ta lại ỡm ờ với nguyên và hẹn hò với Tống Minh Trân.
Diệp Bảo Châu khẽ chậc một tiếng: “Cho nên lần nào anh nhìn thấy đồng chí Thẩm Văn Tinh cũng đều có thời gian hỏi cô ấy có cần giúp đỡ như vậy không sao?”

Tạ Gia Hòa trực tiếp bị lời này của cô chặn họng, anh ta có ý với Thẩm Văn Tinh thật, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô không? Bây giờ anh ta đang độc thân, muốn theo đuổi ai, muốn nói chuyện nhiều với ai thì liên quan quái gì đến cô?



Diệp Bảo Châu hơi nhíu mày, trực tiếp đi qua gọi Thẩm Văn Tinh một tiếng.

Hai người đó nghe tiếng lập tức quay đầu lại, Thẩm Văn Tinh rất hào hứng chào hỏi cô, sau đó lại đảo mắt sang nhìn Tạ Gia Hòa: “Cảm ơn anh, cán sự Tạ, chẳng qua, bây giờ công việc của tôi mọi mặt đều thuận lợi, các đồng chí ở phân xưởng đều đối xử với tôi rất tốt, trước mắt tôi tạm thời không gặp khó khăn gì cần giúp đỡ cả, cho nên anh không cần lần nào nhìn thấy tôi cũng hỏi một lần đâu, anh có thể hỏi các đồng chí khác xem sao?”

Tạ Gia Hòa lập tức nói: “Tôi là đồng chí ở công hội, giúp đồng chí mới là chuyện nên làm thôi, cô không cần khách sáo với tôi như thế.”




Bình Luận (0)
Comment