Chương 422: Giải Quyết Việc Chung
Chương 422: Giải Quyết Việc Chung
Vu Chính Lai hơi nghiến chặt răng: “Không, tôi sẽ không đi tìm bà ấy, tôi thấy áy náy với bọn họ, tôi không còn mặt mũi nào để tìm họ nữa, tôi thậm chí còn không biết sau này mình với Vu Tuệ phải ngẩng đầu lên sống ở đại viện thế nào đây!”
Giang Tú Linh nghe thế bèn trừng to mắt: “Tôi là vợ ông, tôi mà ngồi tù thì cũng không có lợi gì cho ông hết, tại sao ông lại không giúp tôi?”
“Tại sao à?” Vu Chính Lai cũng đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào bà ta với đôi mắt đỏ ngầu: “Tôi cũng đang muốn biết tại sao đây, tại sao bà phải làm ra chuyện như vậy hả? Cao Hồng Anh có thù gì với bà, hai đứa trẻ cũng có thù gì với bà, nhà họ Vu lại có thù gì với bà, tại sao bà phải làm ra loại chuyện như vậy?”
Lúc này, mắt của người đàn ông đỏ ngầu, gân xanh trên cổ đã hơi nổi lên, vẻ mặt điên tiết này khiến Giang Tú Linh sợ hết hồn, bà ta sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt chợt thay đổi, bật cười ha ha.
Bà ta cười rồi lại cười, cuối cùng nước mắt chảy xuống, giống như bị ấn phải công tác nào đó bà ta lập tức gào lên như phát điên: “Tại sao á? Còn không phải đều tại mẹ ông hết hay sao, ngày nào mẹ ông cũng chê tôi chỗ này không tốt, chỗ kia không tốt, ngày nào cũng ở bên tai tôi nói Cao Hồng Anh tốt bao nhiêu, nói tôi cái này không bằng bà ta, cái kia không bằng bà ta, nói bà ta đẻ được con trai còn tôi lại không sinh được đứa con trai nào, đến ngay cả ông, trong lòng cũng nhớ bà ta!”
“Tôi mới là con dâu nhà họ Vu, để có Vu Tuệ mà tôi đi khám bác sĩ, uống thuốc Đông y, lúc đẻ nó suýt chút nữa đến ngay cả mạng cũng mất luôn, dựa vào cái gì các người đều cảm thấy bà ta tốt hơn tôi, bà ta tốt như vậy nhưng cũng là con dâu của nhà họ Lục rồi, dựa vào cái gì mà ngày nào mẹ ông cũng phải lấy Cao Hồng Anh ra so với tôi, dựa vào cái gì ông cũng thích bà ta hả?”
Cho nên bà ta ghét Cao Hồng Anh, ghét tất cả mọi thứ về bà ấy, nhìn thấy bà ấy con trai con gái đều đủ cả, nhìn thấy bà ấy sống rất hạnh phúc khiến bà ta lại càng chán ghét hơn, khi ấy chỉ hận không thể bóp chết luôn đứa trẻ kia.
Giang Tú Linh nhìn ông ta rồi cười lạnh: “Thật sao? Không thích vậy thì tại sao lúc trước trong quyển sách y học kia của ông lại kẹp ảnh của bà ta hả, tại sao trước đây ông luôn đi tìm Lục Quốc Đống, lẽ nào không phải vì muốn đi gặp bà ta hay sao?”
Nhưng bà ta là nữ hộ sinh nên bà ta không thể làm được, chỉ có thể nghĩ cách trung hòa mà thôi.
Vu Chính Lai suýt chút nữa thì nhồi máu cơ tim đi đời, thời gian kết hôn của ông ta và Lục Quốc Đống gần nhau, nhưng sau khi kết hôn bọn họ mãi vẫn không có con, bà ta quả thật vì có con mà đã chịu không ít khổ, có đôi khi ông bà cụ trong nhà cũng sẽ nói thêm vài câu, nhưng không có con bọn họ chắc chắn phải hứng chịu một vài lời dèm pha không hay.
Nhưng ông ta chưa bao giờ từng thích Cao Hồng Anh cả, vì đó là đối tượng của Lục Quốc Đống, chuyện này trước đây ông ta cũng đã từng giải thích rồi, cũng tưởng sự việc này đã trôi qua,nhưng không ngờ bà ta lại còn nhắc đến, lẽ nào bà ta chỉ vì chuyện này mới hận Cao Hồng Anh đến vậy?
Ông ta tức đến mức đầu muốn nứt cả ra: “Tôi thừa nhận bà đã bị mẹ tôi oán trách không ít, tôi cũng biết trước đây mình không khuyên được mẹ mình, nhưng tôi xin bà đừng có nói năng bậy bạ, tôi chưa bao giờ từng thích Cao Hồng Anh, chưa bao giờ hết!”