Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 426 - Chương 426: Ngăn Phòng

Chương 426: Ngăn Phòng
Chương 426: Ngăn Phòng
canvas4260.pngNghe được động tĩnh, Diệp Bảo Châu quay đầu ℓại, thấy chỉ có mỗi Cao Hồng Anh và Lục Quốc Đống về, còn người nhà họ Thẩm thì ℓại không thấy đâu, cô có hơi ngạc nhiên hỏi: “Thiệu Huy với Văn Tinh đâu ạ, hai người họ vẫn chưa về sao ạ?”

Cao Hồng Anh đáp: “Thiệu Huy đưa Tôn Thái Bình về nhà rồi, phỏng chừng phải đến tối mới về đây được, Văn Tinh thì về nhà họ Thẩm trước, nói ℓà phải thu dọn xong đồ đạc rồi mới qua đây được.”

Diệp Bảo Châu cũng đoán ra được ℓà người nhà họ Thẩm không muốn qua đây: “Vậy công an nói thế nào về chuyện kia hả mẹ? Có án phạt không?”

Bây giờ tâm trạng của Cao Hồng Anh cũng coi như không tồi: “Giang Tú Linh bị giam ℓại rồi, những cái khác cũng không tiện nói.”

Diệp Bảo Châu nhíu mày: “Vậy ℓà vẫn chưa biết sẽ phán thế nào, phán bao nhiêu năm cũng không biết ℓuôn?”

Cao Hồng Anh nghe thế ℓại cảm thấy cô còn gấp hơn cả mình, bây giờ công an chỉ vừa mới bắt đầu điều tra vụ án mà thôi, không có khả năng cho ra kết quả nhanh được như vậy: “Đúng rồi, dù sao thì bây giờ bà ta cũng đã bị giam ℓại rồi, chúng ta không gấp, cứ từ từ đợi thôi.”

Nói xong, bà ấy nhìn cửa căn phòng đóng chặt của Lục Thiệu Lan: “Con bé có ở nhà không?”

Hôm nay Diệp Bảo Châu không theo tới đồn công an cho nên trong nhà chỉ có mỗi cô với Lục Thiệu Lan mà thôi, cô gật đầu: “Có ạ, vẫn luôn ở trong phòng không ra.”

Lục Quốc Đống lập tức nói: “Cả ngày hôm nay con bé không ra ngoài sao?”

Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi, hôm nay thời gian cô ở trong phòng khách vẫn rất lâu, dù sao thì cũng không hề nhìn thấy Lục Thiệu Lan ra ngoài lần nào, thậm chí ngay cả đi vệ sinh cũng không thấy cô ta đi luôn: “Chắc là vậy đấy ạ, lúc con ở đây cũng không trông thấy em ấy ra ngoài.”

Cao Hồng Anh hơi nhíu mày lại: “Vậy cơm trưa nó cũng không ăn luôn sao?”
Trong phòng vẫn chẳng có phản ứng gì cả, Diệp Bảo Châu biết bây giờ tâm trạng của Lục Thiệu Lan không tốt, thậm chí có khả năng cô ta đang dùng cách này để kháng nghị, có lẽ vẫn còn một chút suy nghĩ thông cảm cho nên cô mới bảo: “Chắc là em ấy đang ngủ, hay là đợi đến giờ cơm tối lại gọi sau đi ạ?”

Cao Hồng Anh sợ cô ta nghĩ không thông nên lại gõ cửa thêm vài lần: “Thiệu Lan, con đang ngủ đấy sao?”

Bên trong vẫn không có phản ứng, Lục Quốc Đống trầm ngâm một lúc rồi bảo: “Chắc là đang ngủ rồi, thôi cứ để nó ngủ đi, lát nữa đói là nó tự mình ra ngoài thôi.”

Mà bên trong phòng, Lục Thiệu Lan nghe thấy bọn họ đang gọi mình nhưng cô ta lại không muốn trả lời.
Bây giờ khỏi cần làm giám định gì hết thì cô ta cũng biết mình không phải con gái của nhà họ Lục, vì chỗ này là tầng hai, vừa rồi trong đại viện có người vẫn luôn có người thảo luận về chuyện này ở dưới tầng, nói Giang Tú Linh đã bị bắt rồi, cũng đã thừa nhận chuyện mà bà ta từng làm, mấy lời này cô ta đều nghe thấy hết cả, thậm chí bây giờ bọn họ vẫn còn đang nói đến.

Tiếng gõ cửa bên ngoài có hơi lớn khiến Lục Thiệu Lan không nghe được mấy người bên dưới lầu kia đang thảo luận gì nữa, cho nên cô ta trực tiếp đứng dậy, đi về phía cửa sổ, cách một lớp rèm nghe bọn họ tiếp tục bàn tán.





Diệp Bảo Châu vâng một tiếng: “Con đã nấu cơm trưa rồi, có gọi em ấy nhưng em ấy nói không đói, cho nên không ra ăn.”

Cao Hồng Anh liếc mắt nhìn Lục Quốc Đống một cái, trong mắt lóe lên vẻ lo lắng, sau đó bà ấy nhanh chóng đi đến cửa phòng của Lục Thiệu Lan, gõ vài tiếng: “Thiệu Lan, con có đang thức không?”

Trong phòng không có động tĩnh, bà ấy lại gõ thêm vài tiếng: “Con dậy trước đi, đã gần một ngày rồi, là người làm sao có thể không ăn cơm được?”

Trong phòng vẫn không có tiếng trả lời, Lục Quốc Đống ở bên cạnh cũng nói: “Thiệu Lan, con mở cửa ra đi, cha có chuyện muốn bàn bạc với con.”




Bình Luận (0)
Comment