Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 441 - Chương 441: Thật Sự Phải Mổ Đẻ Sao

Chương 441: Thật Sự Phải Mổ Đẻ Sao
Chương 441: Thật Sự Phải Mổ Đẻ Sao
canvas4410.pngNói xong, bà ta quay sang nhìn người bên cạnh và bảo: “Các cô đi thông báo cho phòng phẫu thuật, khoa nhi và khoa gây tê chuẩn bị đi.”

Diệp Bảo Châu nghe được ℓời này, trái tim co thắt ℓại: “Thật sự phải mổ đẻ sao?”

Bác sĩ đáp: “Tình hình của cô khá ℓà đặc thù, ℓại còn ℓà thai đầu, thường thì chúng tôi đều sẽ tiến hành mổ đẻ, nhưng cân nhắc đến tình trạng sức khỏe của cô khá tốt, cho nên trước cứ đẻ thường thử xem sao.”

canvas4411.pngBác sĩ nói xong bèn rời đi ngay, ℓúc này Diệp Bảo Châu mới chú ý đến trong phòng bệnh vẫn còn hai sản phụ khác nữa, bọn họ đều nằm trên giường, một người trong số đó nhăn mặt, ngũ quan đã gần như biến dạng, sau đó cô ta thật sự không thể chịu được nữa mà kêu ℓên.

Diệp Bảo Châu cảm thấy mình vốn cũng không đau cho lắm, nhưng sản phụ kia vừa kêu một tiếng như vậy, đột nhiên cô lại thấy đau hơn, cơn đau đến quá đột ngột, cô cũng theo bản năng kêu.

Một sản phụ khác hình như cũng không đến đến thế, nhìn thấy cái bụng to đùng của Diệp Bảo Châu, nghĩ đến lời vừa rồi của bác sĩ, mới không nhịn được mà hỏi: “Cô thật sự mang thai ba lận sao?”

Diệp Bảo Châu vốn đã đau đến khó chịu rồi, lúc này nghe được câu này của cô ta cũng không muốn nói nhiều mà chỉ đáp: “Ừm, tôi mang thai ba đứa.”
Diệp Bảo Châu cũng giật mình vô thức xoa bụng mình một cái, thầm nghĩ mấy tổ tông ơi, con cũng đừng dày vò mẹ con nữa, chúng ta đau một chút xíu thôi có được không.

Nhưng ba đứa nhỏ này cũng không hề thông cảm cho cô tí nào, cơn đau của cô cũng dần dần giống như kiến cắn vậy, tăng lên từng chút một, sau đó lại giống như có người cầm đồ chui vào trong bụng cô, đau đến kêu oai oái.

Mà một tiếng kêu này trực tiếp truyền ra bên ngoài, Lục Thiệu Huy nghe ra được đây là giọng của Diệp Bảo Châu, sắc mặt anh hơi tái nhợt, lập tức đứng dậy: “Tình hình thế nào rồi, có phải sắp sinh rồi không?”
Vợ của ủy viên Hồ ở bên cạnh vội vàng nói: “Cậu đừng vội, phụ nữ sinh con đều như vậy, giờ cô ấy mới vào có một tiếng thôi, tôi thấy tình hình vẫn còn sớm lắm.”

Ủy viên Hồ cũng vội bảo: “Đúng đấy, cậu đừng gấp, ngồi xuống đợi một lúc trước đã, bọn họ cũng đều đang đợi ở bên ngoài kia kìa.”

Lục Thiệu Huy nghe vậy mới liếc mắt nhìn hành lang, ngoại trừ mấy người bọn họ ra thì vẫn còn một đám người nữa đang đợi, mọi người anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh, sau đó nặn ra nụ cười lúng túng với nhau.
Lục Thiệu Huy: “Chúc mừng anh.”

Người kia cười một tiếng: “Cùng vui, cùng vui.”

Lục Thiệu Huy và người kia nói chuyện một lúc mới cảm thấy mình thoải mái hơn một chút, nhưng nghe thấy bên trong thi thoảng truyền ra tiếng la là cả người anh lại không nhịn được mà run lên theo, đợi khi bên trong lại một lần nữa phát ra tiếng, anh không nhịn nổi nữa định lao thẳng vào, nhưng y tá đã lập tức chặn anh lại: “Anh vẫn chưa thể vào trong được.”
Sản phụ kia nhìn chằm chằm vào bụng cô: “Vậy phải làm sao đây? Sinh ba đứa lận, nguy hiểm quá, lỡ như xảy ra chuyện bất trắc gì còn không bằng trực tiếp đẻ mổ luôn cho rồi.”

Diệp Bảo Châu vốn đã đau muốn chết luôn rồi, kết quả vừa nghe được câu này, tâm trạng lập tức không tốt ngay, cô vẫn còn chưa đẻ đâu, kết quả người ta lại thở ra câu này, nếu Cao Hồng Anh ở đây chắc chắn sẽ chửi người, cho nên cô cũng chẳng muốn để ý đến người đàn bà này nữa.

Sản phụ đó còn định nói thêm gì đấy nhưng rất nhanh, cô ta đã lập tức kêu “ui” một tiếng.
Có người hỏi anh: “Cậu là lần đầu làm cha đúng không?”

Lục Thiệu Huy gật đầu: “Anh cũng vậy?”

Người kia cũng gật đầu: “Ừm, tôi cũng là lần đầu.”








Bình Luận (0)
Comment