Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 450 - Chương 450: Đau Lắm Sao

Chương 450: Đau Lắm Sao
Chương 450: Đau Lắm Sao
canvas4500.pngDiệp Bảo Châu gật đầu, Lục Thiệu Huy mới duỗi tay định kéo cái chuông ở đầu giường: “Anh gọi bác sĩ tới.”

Diệp Bảo Châu vội bảo: “Đừng, bây giờ gọi bác sĩ tới cũng vô dụng, em không sao đâu.”

Lục Thiệu Huy đứng nguyên tại chỗ, trong ℓúc nhất thời cũng không biết phải ℓàm gì, anh phát hiện ra ở ℓoại chuyện này, hình như anh cũng không thể giúp được gì thì phải.

canvas4501.pngVừa rồi Diệp Bảo Châu ở bên trong đã nghe bác sĩ nói ℓão tam cần ở trong ℓồng ấp hai ngày cho nên cũng gật đầu, sau đó Cao Hồng Anh với Hạ Thu Mai bế em bé tới.

Trông nó còn nhăn nheo, còn giống ông cụ non hơn cả con mà Hoàng Quế Mỹ sinh lúc trước.

Hạ Thu Mai cũng trừng mắt nhìn Diệp Bảo Châu, cười bảo: “Nào có xấu đâu, mẹ vừa xem rồi, lão đại và lão nhị đều là mắt hai mí, mũi cũng rất cao, nào có xấu đâu?”
Cô trực tiếp lắc đầu: “Không ạ, con buồn ngủ lắm.”

Cao Hồng Anh nhìn Lục Thiệu Huy: “Con có muốn bế không?”
Cao Hồng Anh cũng vội vàng cứu vớt danh tiếng cho cháu trai: “Đúng đó, không xấu, đẹp lắm, đẹp y như con ấy, con có muốn bế một chút không?”

Diệp Bảo Châu thầm nghĩ, cô đẹp như vậy, hai cái thứ này nào có giống cô đâu, nhưng bây giờ cô mệt quá, cũng không muốn xem tụi nhỏ có chỗ nào giống cô, thậm chí cũng không quan tâm rốt cuộc chúng xấu hay là không xấu, thôi cứ mặc chúng muốn thế nào thì như vậy đi.
Đến ngay cả bà cụ giường bên cũng nở nụ cười: “Sao lại không phải do cô sinh, vừa rồi bà nhà các cô cũng nói phòng sinh chỉ có mỗi một mình cô, trẻ con mới sinh ra đứa nào mà chẳng như vậy.”

Thật ra Lục Thiệu Huy nghe thấy Diệp Bảo Châu nói như vậy cũng lập tức muốn vỗ tay bảo anh cũng nghĩ như thế đấy, nhưng vợ mình vất vả đẻ con như vậy, bản thân cô có thể nói xấu nhưng anh thì không thể, bằng không lát nữa cô mất hứng thì phải làm sao, vì thế anh vội vàng bảo: “Con sinh non, bây giờ tụi nhỏ vẫn chưa lớn, đợi lớn rồi sẽ ưa nhìn ngay ấy mà.”
Mọi người nghe thế lập tức nghẹn họng, có thế nào bọn họ cũng không ngờ được câu đầu tiên thốt ra khỏi miệng Diệp Bảo Châu lại là một câu ghét bỏ như vậy.

Lục Thiệu Lan cảm thấy bây giờ đứa trẻ trông chẳng ra làm sao nhưng cũng không đến mức khiến Diệp Bảo Châu phải kinh ngạc như thế, nào có người mẹ ruột nào lại ghét bỏ con mình như vậy.
Lục Quốc Đống cũng ho một tiếng: “Đúng, trẻ con vừa mới sinh ra đều như vậy cả, nhăn nheo lắm, qua một khoảng thời gian lớn hơn là đẹp ngay.”

Diệp Bảo Châu: “Nhưng mà thế này…”
Hai đứa nhỏ vừa rồi chạy ra từ trong bụng mẹ chắc là đã được ăn rồi, cho nên lúc này mới nhắm mắt ngủ rất yên tĩnh, Diệp Bảo Châu cúi đầu nhìn, hay lắm, quá xấu, lại còn gầy nhom?

Cô lập tức trừng mắt, nói với vẻ khó tin: “Sao tụi nó lại xấu như vậy? Đây là con đẻ ra đấy á?”


Lục Thiệu Huy thẳng thừng ℓắc đầu: “Không ạ, con đút cho Bảo Châu ăn một ít đã.”

Nói xong, anh nhanh chóng quay đầu nhìn Diệp Bảo Châu: “Từ bốn giờ em đã không ăn gì rồi, chắc hẳn cũng đói rồi chứ, ăn một ít đã rồi hãy ngủ?”

Diệp Bảo Châu nghĩ một ℓúc rồi vẫn gật đầu, Hạ Thu Mai vội bảo: “Nhà thông gia đã chuẩn bị canh gà, cháo thịt, còn có cá nữa, con muốn ăn món nào?”







Bình Luận (0)
Comment