Chương 455: Lỡ Giống Tôi Thì Sao
Chương 455: Lỡ Giống Tôi Thì Sao
Trịnh Duyệt cũng nói: “Đúng ℓà bé thật, mắt hai mí này, mặt cũng sạch sẽ nữa, trông ưa nhìn quá.”
Tuy rằng Diệp Bảo Châu cảm thấy con trai nhà mình trông như ông cụ non nhưng bây giờ nghe thấy bọn họ khen như vậy, trong ℓòng vẫn rất sung sướng: “Cũng không biết sau khi ℓớn ℓên trông thế nào nữa.”
Trịnh Duyệt nhanh chóng bảo: “Đều nói con trai giống mẹ, chắc ℓà sẽ giống cô hơn một chút.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Cái này chưa chắc đâu nhé, ℓỡ giống tôi thì sao?”
Lâm Tú Giai ℓiếc mắt nhìn Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy, hai người này nam thanh nữ tú, con cái ℓớn ℓên giống ai mà chẳng ưa nhìn: “Giống ai cũng được, dù sao chắc chắn cũng đều ℓà anh đẹp trai đi.”
Trịnh Duyệt phát hiện chỉ có mỗi hai bé nên tò mò hỏi: “Còn một bé nữa đâu rồi?”
Diệp Bảo Châu hơi thở dài, bảo: “Đứa nhỏ nhất đang trong ℓồng ấp, bây giờ bác sĩ không cho vào xem, chúng tôi chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn một ℓúc.”
Diệp Bảo Châu hơi gật đầu: “Lúc rời giường đã đi rồi ạ.”
Mùi đó thật sự đến cả đời này cô cũng không tài nào quên được.
Bác sĩ rất khen ngợi, lại bảo: “Buổi chiều đã cho bé uống sữa chưa?”
Diệp Bảo Châu lắc đầu, buổi chiều cô vẫn còn đang ngủ mà, vừa mới tỉnh lại ăn xong bữa cơm thì đám người Thẩm Văn Tinh tới.Cao Hồng Anh lại bổ sung: “Phải nằm khoảng ba ngày mới có thể bế về đây được.”
Trịnh Duyệt nở nụ cười: “Đứa út chắc là cũng giống y chang anh cả với anh hai đi?”
Lục Thiệu Huy gật đầu, tuy rằng đang ở trong lồng ấp nhưng cách cửa sổ cũng không xa, từ tấm kính bên ngoài nhìn vào vẫn có thể trông thấy được: “Bác sĩ nói là thai ba cùng trứng cho nên vẻ ngoài sẽ giống nhau như đúc.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Thẩm Văn tinh đã bế em bé qua, cô ta bế rất cẩn thận, cảm giác đứa trẻ nhẹ ơi là nhẹ, không nhịn được mà nói: “Vậy đứa em đang bế là anh cả hay là anh hai?”Cao Hồng Anh cười khanh khách đáp: “Ba đứa này giống nhau lắm, trên người lại không có vết bớt hay gì cả, nếu không phải có quần áo với bảng trên cổ tay thì mẹ cũng không thể phân ra được, bây giờ đứa con đang ôm là anh cả, tên là Dương Dương, thằng hai là Hằng Hằng, đứa út là An An.”
Thẩm Văn tinh lại nâng mắt lên nhìn: “Trông giống nhau như vậy thì sau này phân biệt thế nào ạ? Lỡ đứa nào đó gây rối cũng không phân biệt được.”
Cao Hồng Anh bảo: “Lớn rồi có khả năng sẽ hơi khác đi, bằng không thật sự không dễ phân biệt.”
Chiều nay Diệp Bảo Châu đã nghĩ đến vấn đề này rồi: “Không sao, đến khi tụi nó lớn hơn một chút, biết gây chuyện rồi, chị sẽ lần lượt cắt quả đầu một, hai, ba cho tụi nó, thằng cả cắt kiểu số một, cứ thế suy ra, đảm bảo sẽ không nhầm.”Bác sĩ nhìn thấy cô như vậy mới giơ tay sờ trán cô: “Ngực có trướng không?”
Bất thình lình bị hỏi đến vấn đề này, Diệp Bảo Châu vẫn có hơi xấu hổ: “Có hơi.”
Bác sĩ lập tức kéo rèm vào, sau đó gọi người bế em bé tới đây đặt trước mặt cô, nói: “Vậy cho cháu nó bú một tí đi, ba đứa trẻ nhà các cô đều sinh non, nếu có sữa mẹ mới là tốt nhất, cho nên cô phải khai sữa đi.”
Vừa dứt lời, khóe môi Lục Thiệu Huy co rút, thầm nghĩ, nếu là kiểu tóc này thì cũng xấu quá rồi, vấn đề này anh vẫn phải suy nghĩ kỹ lại mới được.
Vì Thẩm Văn Tinh còn phải đi học cho nên chỉ ở một lúc rồi rời đi trước, Lâm Tú Giai và Trịnh Duyệt ở lại thêm một lúc, chỉ vì con sinh non, lại không tiện có quá nhiều người vây quanh cho nên sau khi Thẩm Văn Tinh đi chưa được bao lâu là bọn họ cũng định về nhà.
Trước khi đi, vốn Lâm Tú Giai muốn nói với Diệp Bảo Châu chút chuyện nhưng nghĩ đến bây giờ cô vừa mới đẻ con xong, không nên tức giận, vì thế lại nuốt lời về.
Đợi bọn họ vừa đi, bác sĩ lại tới kiểm tra phòng, bác sĩ cảm thấy sức khỏe của Diệp Bảo Châu vẫn không tồi, đẻ ba đứa con cũng chỉ mất khoảng mười tiếng, cũng không bị rách diện rộng, bây giờ ngủ một giấc hình như lại có sức sống hơn rồi: “Thế nào rồi, đã đi vệ sinh chưa?”