Chương 475: Tìm Tôi Nói Chuyện Riêng
Chương 475: Tìm Tôi Nói Chuyện Riêng
Trịnh Duyệt vừa nghe được ℓời này mới bảo: “Có phải ℓại nghĩ đến sản phẩm mới gì rồi không?”
Nếu đổi ℓại ℓà trước kia, Diệp Bảo Châu chắc chắn sẽ gật đầu, nhưng bây giờ thì khác rồi, cô ℓắc đầu cười bảo: “Không phải, chỉ ℓà tới thăm các cô thôi, thuận tiện nói chút chuyện riêng nữa.”
Trịnh Duyệt ℓại kinh ngạc: “Tìm tôi nói chuyện riêng?”
Trịnh Duyệt càng ngạc nhiên hơn: “Tại sao?”
Nhưng cô không tiện nói thẳng thắn chuyện này cho Trịnh Duyệt nghe: “Vừa rồi tôi đã hỏi rồi, đợi tôi về đi làm lại người kia chưa chắc đã phải rời đi, nếu tôi tranh giành một vị trí với anh ta liệu có phải cũng phải có lợi thế của mình không? Chỗ tôi cũng không có nguyên liệu và thiết bị gì cho nên không tiện làm.”
Cô nói như vậy, Trịnh Duyệt cũng hoàn toàn hiểu ra rồi: “Cô muốn tôi làm hàng mẫu riêng cho cô phải không?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, cười bảo: “Không biết cô có tiện không?”Diệp Bảo Châu cười một tiếng: “Món dạng bánh có hai kiểu là đủ rồi, tôi còn nghĩ ra một loại khác nữa nhưng phỏng chừng xưởng chúng ta không làm được hàng mẫu đâu.”
Nếu đã không làm được vậy Trịnh Duyệt cũng không giúp được, mà cũng không tiện hỏi thêm: “Vậy được, tôi sẽ giúp cô làm hai cái này, nhưng tôi cần thời gian, đến khi ấy nếu không làm được vậy có khả năng cô phải tới nhà xưởng tự mình làm đấy, chẳng qua đến khi ấy, tôi sẽ phối hợp với cô.”
Diệp Bảo Châu không ngờ Trịnh Duyệt lại đồng ý nhanh như thế: “Vậy cảm ơn cô nhiều quá.”Thẩm Văn Tinh cười đáp: “Hôm qua em thấy chị vui như vậy là biết ngay chị có ý tưởng mà.”
Diệp Bảo Châu thật sự không ngờ Thẩm Văn tinh lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của mình: “Đúng, chị cảm thấy có thể cải thiện món đó và hẳn cũng có thị trường tiêu thụ.”
Thẩm Văn tinh nhanh chóng cười nói: “Nếu chị muốn cải thiện gói gia vị, em cảm thấy mình có thể giúp được đó.”Diệp Bảo Châu thở dài một tiếng: “Cô biết bây giờ công việc của tôi đang có người làm thay tôi không?”
Trịnh Duyệt gật đầu, cô ta cũng đã nghe Lâm Tú Giai nói đến chuyện này rồi, hai hôm trước Lâm Tú Giai còn oán trách nhà xưởng đối xử bất công với Diệp Bảo Châu: “Tôi có nghe nói, chuyện này xưởng làm không đúng, nhưng cái này có liên quan gì đến sản phẩm mới đâu?”
Diệp Bảo Châu mím môi, tuy rằng chuyện tuyển người mới không phải là ý của Quách Hữu Bình nhưng đó là ý của nhà xưởng, xưởng đối xử với cô như thế khiến cô rất bất mãn, cho nên trong tay cô phải có lợi thế, có lợi thế rồi cô muốn ở nơi này cũng được mà muốn tới chỗ khác cũng vẫn có thể khiến Dân Phúc kiêng dè vài phần.Đương nhiên là Trịnh Duyệt tiện rồi, cũng may có Diệp Bảo Châu mà một năm này tiền thưởng của cô ta cũng tăng lên gấp mấy lần: “Tất nhiên là tiện rồi, nói đi, lần này cô muốn làm hàng mẫu gì?”
Diệp Bảo Châu trực tiếp đưa tờ giấy cho cô ta: “Không nhiều, chỉ hai cái, cách làm na ná như mấy kiểu mà trước đó chúng ta đã làm.”
Trịnh Duyệt liếc mắt nhìn, bên trên viết là bánh bông lan nhân kem trứng và bánh phô mai gì đấy, đương nhiên cũng viết luôn cách làm ở bên cạnh, nguyên liệu na ná với bánh Chiffon trước đó, trên cơ bản chính là trứng gà và bột mì: “Hai cái này có đủ cạnh tranh không vậy?”Trịnh Duyệt trừng mắt nhìn cô một cái, lại cười bảo: “Cô khách sáo với tôi làm gì, sau này có chuyện gì cứ việc tìm tôi giúp nhé.”
Diệp Bảo Châu nói chuyện với hai người một lúc rồi trực tiếp trở về, còn chưa ra đến cổng xưởng thì Thẩm Văn Tinh đã đi theo, gọi cô lại hỏi: “Chị dâu, vừa rồi loại mà chị nói xưởng mình không làm được có phải là mì ăn liền kia không?”
Diệp Bảo Châu nghe thế cũng ngạc nhiên: “Sao em biết?”