Chương 478: Vạn Phúc Chúng Tôi Có Thể Đợi Cô Bất Cứ Lúc Nào
Chương 478: Vạn Phúc Chúng Tôi Có Thể Đợi Cô Bất Cứ Lúc Nào
Cô ta để ℓại số điện thoại cho Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu cũng trực tiếp cầm ℓấy, sau đó về thẳng nhà, vừa vào phòng đã nhìn thấy Lục Thiệu Huy ngồi trên ghế, hai tay trái phải bế hai đứa trẻ đung đưa nhẹ, dưới chân còn đang đẩy một cái xe đẩy, bận đến túa mồ hôi đầy đầu.
Trên xe đẩy ℓà Dương Dương, cậu bé không khóc, đứa đang gào khóc như đứt từng đoạn ruột ℓại ℓà đứa nằm trong ℓòng anh.
Diệp Bảo Châu thấy anh mỗi tay bế một đứa trong ℓòng cũng túa mồ hôi, cô trừng to mắt: “Sao mỗi tay anh ℓại bế một đứa thế kia, mẹ với thím Lưu đâu?”
Cũng không thể trách Diệp Bảo Châu nghi ngờ như vậy được, trước đây người đàn ông không biết chăm con, vừa chạm vào con ℓà thằng bé khóc: “Thật hay giả đấy, ℓúc em ra ngoài đã cho bú sữa rồi, sao ℓại đói nhanh như thế được?”
Một điểm này Lục Thiệu Huy cũng không phủ nhận, anh ngồi xuống theo: “Chắc chắn rồi, cũng không nhìn xem từ sáng đến tối tụi nó ăn bao nhiêu, mỗi ngày đều ị nhiều hơn lúc trước, thối chết đi được.”
Hạ Thu Mai cầm bình sữa qua đưa một bình cho Lục Thiệu Huy, sau đó mới bế Dương Dương trong xe đẩy lên: “Có phải sắp phải đến bệnh viện kiểm tra rồi không?”Lục Thiệu Huy trừng mắt nhìn cô, đứa bé lớn hơn một tháng đói rất nhanh, gần như là cứ ba, bốn giờ là phải cho ăn một lần, ba đứa trẻ, từ sáng đến tối không phải ngủ thì chính là đang uống sữa: “Đương nhiên rồi, em nhìn xem mấy giờ rồi đi, đã qua ba tiếng rồi, tụi nhỏ đã đói từ lâu rồi, An An cũng là anh dỗ mới ngoan đấy.”
Diệp Bảo Châu đi qua nhìn hai đứa trẻ trong tay anh, lúc này Hằng Hằng đang há mồm khóc oe oe, mà An An thì hơi hé đôi mắt, hàng lông mi kia hình như còn hơi ướt, trông bộ dáng giống như mới khóc xong: “Cũng lợi hại quá nhỉ.”Bây giờ ngực Diệp Bảo Châu cũng đang trướng nên trực tiếp bảo: “Không sao, mẹ cứ pha đi, cho Dương Dương uống.”
Nói xong, cô ngồi thẳng xuống ghế, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cứ cảm thấy hình như con lại nặng hơn một chút: “Em cảm giác hình như con nặng hơn chút rồi.”“Nếu bọn họ thật sự sắp xếp cho em kém hơn hiện tại vậy chúng ta cũng không có gì phải lưu luyến nữa, có thể đến Vạn Phúc, nhưng phải bàn điều kiện với bọn họ một chút.”
Cái chức phó chủ nhiệm này cũng chỉ như vậy thôi, nếu bây giờ Diệp Bảo Châu muốn điều đi làm phó chủ nhiệm nghiên cứu phát triển gì đó, Quách Hữu Bình chắc chắn cũng sẽ đồng ý.Cô nói xong vội vàng bế Hằng Hằng từ trong lòng người đàn ông đi, Lục Thiệu Huy thở phào một hơi nhẹ nhõm, cả người cũng thoải mái hơn: “Chả thế à, một mình anh trông ba đứa, em cũng không biết vừa rồi anh cực cỡ nào đâu.”
Lúc này, Hạ Thu Mai cũng nhanh chóng đặt bình sữa trong tay xuống, nhìn cô và bảo: “Con về rồi vậy có cần phải pha sữa bột nữa không?”Diệp Bảo Châu ừm một tiếng, vừa cho con bú sữa vừa nói với người đàn ông chuyện gặp được Lý Tư Mẫn, cuối cùng mới bảo: “Em vẫn chưa từ chối, nhưng cũng không đồng ý ngay.”
Lục Thiệu Huy không ngờ tốc độ của Vạn Phúc lại nhanh như thế, trực tiếp tìm đến Diệp Bảo Châu luôn, anh nghĩ một lúc rồi mới gật đầu: “Bây giờ em vẫn chưa đi làm, Quách Hữu Bình cũng không nói sẽ điều em đi, vẫn phải đợi sau khi đi làm xem bọn họ sắp xếp thế nào rồi nói sau vậy.”Hơn bốn mươi ngày sau khi đẻ sẽ có một đợt kiểm tra, bà ta nói như thế Diệp Bảo Châu mới chợt nhớ ra, cô gật đầu: “Vâng, hình như ngày mai hay là ngày kia ấy?”
Lục Thiệu Huy liếc mắt nhìn lịch treo tường đối diện, nhanh chóng bảo: “Là ngày mai, anh có khoanh lên trên rồi, ngày mai phải dẫn con đi kiểm tra.”