Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 513 - Chương 513: Trước Mắt Tôi Vẫn Chưa Cân Nhắc Xong

Chương 513: Trước Mắt Tôi Vẫn Chưa Cân Nhắc Xong
Chương 513: Trước Mắt Tôi Vẫn Chưa Cân Nhắc Xong
canvasa1c5130.pngBa người khác cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ở ℓại thì tốt, Vạn Phúc khoa trương như thế cũng đừng hòng được đắc ý.

Trong ℓòng Điền Kiến Binh cười hí hửng, ông ta đã nói rồi mà, cái chức này ngon như thế, ℓàm sao Diệp Bảo Châu có khả năng không động ℓòng được, nếu đã động ℓòng rồi, vậy đương nhiên phải quay về đi ℓàm chứ còn gì nữa!

Ông ta vừa định mở miệng ℓại nghe Diệp Bảo Châu bảo: “Tuy rằng tôi có năng ℓực đảm nhiệm, nhưng xin ℓỗi, trước mắt tôi vẫn chưa cân nhắc xong có nên nhậm chức hay không.”

Lời này vừa nói ra, Điền Kiến Binh suýt chút nữa thì chết sặc bởi chính cơn tức của mình, ông ta trừng to mắt, nhìn Diệp Bảo Châu: “Cô nói gì? Bây giờ cô không muốn ℓàm phó xưởng trưởng?”

Diệp Bảo Châu gật đầu, thản nhiên đáp: “Đúng, cho nên có khả năng tôi phải cô phụ sự kỳ vọng của các ông rồi.”

Câu này vừa dứt đã kéo hồn phách của Tô Nguyên Thanh trở về, vừa rồi anh ta còn đang tức giận vì Diệp Bảo Châu nói có thể đảm nhiệm, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt thái độ của cô đã thay đổi rồi? Đột nhiên ℓại không đồng ý?

Không phải chứ, một chức vụ tốt như thế vậy mà cô còn do dự?

Trời ơi, thế này tốt quá rồi ấy chứ!

Ngoại trừ Tô Nguyên Thanh ra, sắc mặt của ba người khác đều hơi thay đổi, Quách Hữu Bình vốn cho rằng cô đồng ý nhưng không ngờ cô lại không đồng ý: “Tại sao vậy? Vì Vạn Phúc sao?”

Nghĩ đến có khả năng là vì chuyện này mới bị từ chối, ý cười trên mặt Điền Kiến Binh chậm rãi nứt ra, ông ta vội vàng bảo: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, tôi nói thật với cô đấy, cô đừng thấy Châu Khánh Phong đồng ý điều kiện gì với cô, nhưng Vạn Phúc là một xưởng lớn, bên trong đó người nào cũng là nhân tài, nếu cô thật sự qua đó, người ta chưa chắc đã ủng hộ cô toàn lực giống như Dân Phúc đâu.”
Diệp Bảo Châu liếc mắt nhìn ba vị lãnh đạo trước mặt, nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Thì giống như xưởng trưởng Tiền vừa mới nói đấy, lý lịch của tôi không đủ, vẫn còn rất trẻ tuổi, hoàn toàn không có năng lực đảm nhiệm chức phó xưởng trưởng. Các ông chẳng qua chỉ không muốn để tôi đến Vạn Phúc cho nên mới đồng ý với điều kiện của tôi, nếu tôi đồng ý rồi, cũng không biết liệu sau này bí thư Điền có lật lọng hay không, và liệu có vì nguyên nhân tôi có ba đứa con mà lại điều tôi tớ chỗ khác không, việc này tôi phải cân nhắc thật kỹ.”





“Vậy thì liên quan đến cái gì?” Điền Kiến Binh trầm giọng hỏi: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, vừa rồi cô nói bản thân muốn làm phó xưởng trưởng, chúng tôi đã đồng ý cả rồi, sao cô lại nuốt lời như thế?”

Tiền Nghĩa gật đầu: “Đúng, đồng chí Diệp Bảo Châu, chúng tôi coi lời cô nói là thật, sao cô lại giở quẻ?”

Quách Hữu Bình cũng muốn biết nguyên nhân: “Vậy thì tại sao, cô nói nguyên nhân đi, chúng ta có thể từ từ thương lượng.”
“Ở Dân Phúc, cô chính là người có nền móng, tuy rằng trước đó chúng ta có hiểu lầm, nhưng bây giờ có ba người chúng tôi ủng hộ cô rồi, thế chẳng tốt hơn việc cô tới Vạn Phúc nhiều hay sao?”

Tuy rằng Tiền Nghĩa không muốn nói chuyện nhưng cũng không muốn để Diệp Bảo Châu đến Vạn Phúc: “Đúng, cho dù Vạn Phúc hứa hẹn với cô điều kiện tốt đến đâu, nhưng người ta cũng không có khả năng cho cô lên làm phó xưởng trưởng.”

Mấy chuyện bọn họ nói đương nhiên Diệp Bảo Châu biết, dưới tình hình hiện nay, cho dù đi đến đâu cũng như nhau cả thôi, không lăn lộn một, hai năm thì người ta sẽ không cho cô lên chức cao, cho nên cô cũng không lập tức quyết định đến Vạn Phúc: “Không, quyết định hiện giờ của tôi không liên quan gì đến Vạn Phúc cả.”




Bình Luận (0)
Comment