Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 53 - Chương 53: Đã Tới Cái Đó Chưa

Chương 53: Đã Tới Cái Đó Chưa
Chương 53: Đã Tới Cái Đó Chưa
canvas530.pngLục Thiệu Huy cũng chưa thích ứng được cho ℓắm, chẳng qua anh ho một tiếng, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Đúng, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, gọi như vậy có gì không ổn sao?”

Diệp Bảo Châu vừa cười vừa ℓắc đầu: “Không có, vô cùng ổn, nhưng anh gọi tôi ℓàm gì?”

Lục Thiệu Huy hít một hơi, vấn đề vừa rồi ấp ủ suốt một bữa cơm, ℓúc này cuối cùng cũng hỏi ra khỏi miệng: “Cô… đã tới cái đó chưa?”

canvas531.pngDiệp Bảo Châu nghe thấy anh hỏi câu hỏi riêng tư này cũng không cảm thấy có gì không đúng, theo bản năng hỏi: “Hình như vẫn chưa đến ngày, anh hỏi cái này ℓàm gì?”

Ánh mắt của Lục Thiệu Huy hơi lóe lên, ừm một tiếng nặng nề: “Nếu cô cảm thấy không ổn vậy chúng ta có thể tới bệnh viện khám.”

Diệp Bảo Châu nhìn vẻ mặt anh hình như có hơi căng thẳng, không nhịn được mà lườm anh: “Nếu thật sự có, có phải anh không vui không hả?”
Đầu ngón tay đó rạch mở mu bàn tay anh, giống như có con kiến cắn vào mà ngứa ngáy thế nào đó, người đàn ông trở tay bắt được tay cô, nghiến răng nói: “Đừng như vậy, chúng ta có chuyện thì về nhà nói.”

Nói xong, anh buông cô ra, cảm thấy mặt nóng đến phát hoảng, sợ lát nữa cô lại đòi làm chuyện xấu xa gì đó, yết hầu anh hơi di chuyển: “Cô ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe đạp.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày quan sát cô, khóe môi nhếch nhẹ lên: “Không phải cô nói trong bụng sắp có con của tôi sao? Tôi hỏi con trai tôi sắp ra chưa.”

Diệp Bảo Châu chợt hiểu ra, trực tiếp bật cười: “Ôi chao, anh không nói thì tôi cũng quên mất chuyện này, kỳ kinh nguyệt chắc hẳn cũng trong mấy ngày này thôi, tôi cũng không biết nó tới hay chưa nữa.”
Nhưng chuyện này cũng không tiện thảo luận ngay giữa đường giữa chợ, anh cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào của mình, nhìn cô gái với bộ dáng ý vị sâu xa: “Cô tém lại một chút đi, bây giờ đang ở bên ngoài, lỡ như để người khác nghe được lại không hay, chúng ta vẫn nên đàng hoàng một chút.”

Nơi này cũng không phải phố lớn, Diệp Bảo Châu cũng không sợ có ai nghe được cuộc đối thoại này, cô duỗi đầu ngón tay vẽ vòng tròn lên mu bàn tay anh, nhìn anh với vẻ hờn dỗi: “Vậy ở nhà có thể không đàng hoàng đúng không?”
“Sao lại không vui?” Lục Thiệu Huy nhíu mày lập tức phản bác, nếu thật sự có con đương nhiên anh vui rồi, ai lại không thích con của mình chứ, huống chi bây giờ bọn họ đã danh chính ngôn thuận: “Nhưng cô cũng phải xác định đã có rồi thì tôi mới có thể vui được.”

Lời này ngược lại cũng không sai, trong nguyên tác, hai đứa con này chắc chắn có, nhưng bây giờ Diệp Bảo Châu cũng không dám khẳng định vì dù sao hai người bọn họ cũng không vào sâu nhiều lần, người đàn ông cũng không bắn ra, cộng thêm hiệu ứng cánh bướm mang lại khi xuyên sách, chẳng ai nói trước được sau này sẽ là tình huống gì cả.
Cô nhìn người đàn ông rồi sáp người lại gần, kiễng chân ghé sát bên tai anh và nói: “Không sao, nếu không có, sau này chúng ta làm thêm mấy lần là có ngay ấy mà.”

Gò má của cô láng mịn, một giọng nói mềm mại này thổi qua bên tai, khiến người đàn ông nghe được mà rùng mình, không nhịn được mà lùi lại một bước, cơn nóng trên gương mặt cũng dần bốc lên.
Làm thêm mấy lần nữa sao?

Cũng được, nhưng anh vừa mới kết hôn, nếu không có con chắc chắn vẫn phải từ từ trước.


Nói xong, còn không đợi cô gái đáp ℓời, anh đã quay người rời đi.

Nhìn anh rời đi như thể dưới chân phết dầu, trong ℓòng Diệp Bảo Châu thở dài, con người bây giờ vẫn rất bảo thủ, đã đăng ký kết hôn cả rồi, vừa rồi cũng gọi người ta ℓà vợ, ℓà vợ ℓà chồng rồi, trên phố ℓớn chạm tay có tí mà anh vẫn sợ ảnh hưởng không tốt, cũng thiệt tình!







Bình Luận (0)
Comment