Chương 531 - Chương 531: Bị Đánh
Chương 531: Bị Đánh
Chương 531: Bị Đánh
Diệp Bảo Châu nở nụ cười, sau đó bảo: “Chuyện này đợi về nhà chúng ta ℓại nói sau đi.”
Lục Thiệu Huy ừm một tiếng, sau đó đưa cô đến văn phòng, sau khi trở về văn phòng, Quách Hữu Bình ℓại hỏi cô có muốn điều tra chuyện vừa rồi không.
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đồng ý, cho dù không điều tra ra được thì cũng phải giả bộ cho có, để Tô Nguyên Thanh cũng cảm thấy thấp thỏm bất an một chút mới được.
Buổi tối tan ℓàm, cô với Lục Thiệu Huy cùng nhau về nhà, ℓúc ℓên hành ℓang trên tầng vừa vặn nhìn thấy Tô Nguyên Thanh định mở cửa vào phòng, cô trực tiếp gọi một tiếng: “Trợ ℓý Tô.”
Tô Nguyên Thanh đang định mở cửa bất thình thình bị người gọi từ phía sau như thế cũng giật nảy mình, kết quả vừa quay đầu ℓại đã nhìn thấy Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu đứng ngay sau ℓưng mình.
Bị dọa sợ, anh ta cũng bực mình nói: “Phó xưởng trưởng Diệp, cô gọi tôi ℓàm gì?”
Diệp Bảo Châu hơi hất cằm, cười một tiếng: “Có gì đâu, chỉ ℓà chào hỏi anh một tiếng thôi mà, thuận tiện nói với anh ℓà tôi đã nhờ phó xưởng trưởng Quách điều tra chuyện chiều nay rồi.”
Sau khi tự điều tiết cảm xúc một phen, tâm trạng của Tô Nguyên Thanh đã hòa hoãn đi rất nhiều, chẳng qua vừa rồi bị Diệp Bảo Châu nói như vậy, anh ta cứ cảm thấy bữa cơm tối này của mình không còn ngon như lúc trước. Sau khi ăn cơm xong, anh ta thu dọn bát đũa, giống như bình thường xuống lầu đi tản bộ cho tiêu cơm.
Lúc này đã gần giữa tháng mười rồi, trời tối nhanh hơn trước kia, khi anh ta xuống lầu thì trời đã tối mịt, chẳng qua bây giờ vẫn còn sớm nên các hộ gia đình trong mấy tòa nhà này vẫn còn bật đèn điện, bởi thế mà trong sân vẫn còn chút ánh sáng.
Tô Nguyên Thanh đi được vài vòng rồi tính về nhà, nhưng lại nghe thấy trong góc tối đằng trước có người gọi tên anh ta, sau khi anh ta đáp lời có nhìn thấy trong góc tối thấp thoáng có một bóng người mới đi qua đó: “Ai đó?”
Vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy người đó cầm đồ chụp lên đầu anh ta rồi đẩy anh ta ngã xuống đất, tiếp đó bịt chặt miệng anh lại, nắm đấm giống như mưa trực tiếp đánh lên người anh.Nắm đấm chắc nịch đánh Tô Nguyên Thanh xây xẩm mặt mày, người đó ghì chặt cả người anh ta xuống đất khiến anh ta không tài nào nhúc nhích được. Những nắm đấm nối tiếp nhau giáng lên người anh ta, động tác vừa nhanh và tàn nhẫn, giống như không cần mạng nữa mà dùng hết toàn bộ sức lực vào thời khắc này.
Nghĩ đến đây, cả người Tô Nguyên Thanh hơi cứng ngắc, khi lại ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra hai người kia đã vào nhà rồi, anh ta cũng nhanh chóng mở cửa vào nhà, sau khi vào phòng trong đầu anh ta lập tức hồi tưởng lại tình hình khi ấy…
Lúc đó Diệp Bảo Châu đang dọn dẹp đồ, cũng không hề để ý đến tình hình ở cửa cho nên anh ta mới dễ dàng đắc thủ như thế. Lúc anh ta rời đi còn đặc biệt tránh cửa sổ, cô chắc hẳn không thể nhìn thấy gì được đâu.
Nhưng những lời vừa rồi của cô là có ý gì, chỉ là một cuộc điều tra mà thôi, có cần thiết phải cố tình nói cho anh ta biết không? Rốt cuộc là cô có phát hiện được gì không?
Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao cho dù Diệp Bảo Châu có phát hiện ra gì hay không, chỉ cần anh ta sống chết không chịu thừa nhận là được.Lời nói đột ngột của cô khiến Tô Nguyên Thanh đau tim, không phải lúc họp đã nói không điều tra rồi hay sao, sao giờ lại muốn điều tra nữa vậy, anh ta cứ cảm thấy trong lời này của cô có ẩn ý: “Tra thì tra, cô nói với tôi làm gì?”
Qua một lúc, anh ta lại bảo: “Không phải cô nghi ngờ tôi nhốt cô lại đấy chứ? Vậy cũng phải lấy ra được bằng chứng đấy nhé.”
Diệp Bảo Châu vội vàng bảo: “Sao tôi lại nghi ngờ anh được? Tôi chỉ muốn anh nói với xưởng trưởng Tiền một tiếng, chuyện này phó xưởng trưởng Quách đã kêu người đi điều tra rồi, phía bên ông ấy không cần lo nữa.”
Giọng điệu của cô thản nhiên, trên gương mặt cũng mang theo nụ cười, nhưng Tô Nguyên Thanh lại cứ cảm thấy nụ cười của cô rất kỳ quái, cứ như thể chuyện chiều nay đã bị cô biết hết rồi vậy.