Chương 57: Con Muốn Ngủ Thêm Một Lúc Nữa
Chương 57: Con Muốn Ngủ Thêm Một Lúc Nữa
Loại vấn đề riêng tư này, cho dù ℓà người đã từng này tuổi rồi như Hạ Thu Mai cũng cảm thấy xấu hổ, hơn nữa chỗ này cách âm không tốt, bên ngoài còn có người, bà ta đành sáp ℓại gần, thì thầm bên tai Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu nghe xong mà cười nghiêng ngả, vừa rồi Hạ Thu Mai nói với cô ℓúc ngủ, mình cứ nằm trên giường, đợi chồng phóng một chút ℓà xong, mới đầu cô thật sự không hiểu phóng có nghĩa gì.
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu rồi.
Hạ Thu Mai thấy cô cứ cười mãi, cũng hơi không nói được thành ℓời: “Không sao, nếu con thật sự không hiểu, Tiểu Lục chắc chắn cũng biết.”
Diệp Bảo Châu vẫn đang cười, Hạ Thu Mai thấy đau đầu ℓắm…
“Con đừng cười nữa.”
“Còn cười nữa sẽ rút gân đấy.”
Cuối cùng, Hoàng Quế Mỹ cũng thò đầu qua, nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Cười gì thế?”
Diệp Bảo Châu vội ngừng cười, nhìn Hạ Thu Mai sau đó bảo: “Con biết rồi thưa mẹ!”
Buổi tối đi ngủ, cô chắc chắn sẽ nằm một đống đó để cho anh phóng.Hạ Thu Mai ra ngoài một chuyến trở về, nhìn thấy cô vẫn còn chưa dậy, vì thế vỗ một cái lên mông cô: “Dậy ngay, thím Toàn Phúc đã tới cả rồi mà con vẫn còn ngủ là sao?”
Tiệc đám cưới phải sau mười một giờ trưa mới bắt đầu, trong này vẫn còn năm tiếng đồng hồ, Diệp Bảo Châu cảm thấy thời gian giữa chừng này đã rất dài rồi: “Vẫn sớm mà mẹ, con muốn ngủ thêm một lúc nữa.”
Hôm nay là ngày đại hỷ, Hạ Thu Mai cũng sẽ không chiều cô, chỉ kéo cái chăn mỏng của cô đi, giọng nói mang theo chút dỗ dành, cười bảo: “Thím Lưu của con cũng tới rồi đấy, người ta đang ở bên ngoài ăn, lẽ nào để người ta đợi con sao? Chín giờ Thiệu Huy cũng tới, cũng không thể để người ta đợi con được.”Kiếp trước của mình cũng không tốt đẹp gì, Diệp Bảo Châu không muốn nhớ lại quá nhiều, cô thu lại tâm trạng nhìn ra cửa sổ, trông thấy vầng trăng sáng trên màn trời kia mà khẽ cười.
Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện ngày mai kết hôn với Lục Thiệu Huy, nghĩ đến hai người sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi làm, lại cùng nhau lăn trên một chiếc giường to, cùng nhau làm chút chuyện không thể miêu tả là cảm thấy có hơi hưng phấn, mang theo loại cảm xúc này thẳng đến nửa đêm, cô mới thiu thiu ngủ mất.
Sáng ngày hôm sau, Diệp Bảo Châu bị Hạ Thu Mai kéo dậy khỏi giường, cô cầm đồng hồ đeo tay lên nhìn giờ, mới có sáu giờ sáng, rất sớm, vì thế lại ngả đầu vào trong chăn.…
Sau khi trải qua một buổi nói chuyện dài cả một tối, cuối cùng Diệp Bảo Châu cũng có thể ngủ, cô nằm trên giường, đếm lì xì mà Hạ Thu Mai cho, tổng cộng một trăm đồng chẵn, có thể nói bà ta gần như đã trả lại hết tiền sính lễ của nhà họ Lục về.
Suy cho cùng vẫn là mẹ ruột ở đây tốt hơn, cho dù có nghèo cỡ nào, khổ cỡ nào vẫn muốn cho con gái những thứ tốt nhất, nếu kiếp trước người mẹ đó của cô có thể tốt như Hạ Thu Mai thì tốt rồi.Diệp Bảo Châu buồn ngủ muốn chết, sớm biết thế hôm qua đã không nghĩ mấy chuyện vớ va vớ vẩn kia rồi, cô cố gắng bò dậy khỏi giường, đáp lời: “Con biết rồi, dậy ngay đây.”
Hạ Thu Mai yên tâm đi ra ngoài, Diệp Bảo Châu cũng tỉnh ngủ, cô đứng dậy cầm chậu đi rửa mặt, sau khi trở về phát hiện trong phòng đã lục tục có không ít hàng xóm tới xem náo nhiệt, mọi người nhìn thấy cô cũng vui vẻ trêu ghẹo cô vài câu, cô cũng lần lượt đáp lời lại.
Diệp Bảo Châu cũng không vội đi trang điểm, tiệc cưới bắt đầu lúc mười một giờ, chính thức ăn cơm cũng không biết là khi nào cho nên sau khi cùng mọi người ăn sáng xong cô mới vào phòng.