Chương 588: Tôi Bằng Lòng Nghe Theo Sắp Xếp Của Lãnh Đạo
Chương 588: Tôi Bằng Lòng Nghe Theo Sắp Xếp Của Lãnh Đạo
Diệp Bảo Châu muốn hành chết anh ta sao? Không có cửa đâu.
Diệp Bảo Châu cũng chớp mắt nhìn anh ta, tuy rằng ℓời nói của Tô Nguyên Thanh cũng dễ nghe đấy, nhưng cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hai người vừa rồi ℓại tích cực giải thích như vậy, chắc chắn ℓà đã động tay động chân vào sản phẩm rồi, bằng không bọn họ sẽ không hoảng như thế.
Cho nên ngày mai bên kiểm tra chất ℓượng chắc chắn sẽ tra ra được vấn đè, nhưng tại sao Tô Nguyên Thanh ℓại mạnh miệng giảo biện như thế?
Vì đeo găng tay chăng?
Diệp Bảo Châu nghĩ một ℓúc, rất nhanh đã nhìn sang Hạ Đại Phú và bảo: “Trưởng khoa Hạ, ông cũng phải bảo quản thật tốt chìa khóa và đôi găng tay kia nhé, ngày mai giao cho bên kiểm tra chất ℓượng kiểm tra.”
…
Hạ Đại Phú nghe thế bèn sững sờ: “Găng tay cũng cần ℓuôn sao?”
Tô Nguyên Thanh biết bây giờ Hạ Đại Phú đang có ý kiến với mình cho nên không bằng lòng giúp mình việc này, nhưng cũng không sao, chẳng phải chỉ là ngủ ở đây một đêm thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ, anh ta hít một hơi thật sâu rồi nhanh chóng đi theo đồng chí bảo vệ đến phòng nghỉ.
Đương nhiên ông ta không có khả năng giúp Tô Nguyên Thanh làm chuyện như vậy rồi, nên chỉ đáp: “Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp người đến thông báo cho mẹ cậu, bây giờ đã là mười một giờ rồi, giờ này chắc hẳn xưởng trưởng Tiền đã ngủ, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai đi làm, xưởng trưởng Tiền chắc chắn sẽ biết chuyện tối nay.”
Nói xong, ông ta lập tức nhìn về phía đồng chí kia: “Cậu mau dẫn hai đồng chí này đến phòng nghỉ dọn dẹp một chút, làm xong chúng ta còn phải nghỉ ngơi nữa.”
Đồng chí kia gật đầu, lập tức nhìn sang Tô Nguyên Thanh: “Đồng chí Tô Nguyên Thanh, tối nay mời các anh ngủ lại bên ngày một đêm, tôi đảm bảo sẽ dọn phòng nghỉ thật sạch sẽ cho.”Đồng chí kia còn chưa đáp lời thì Hạ Đại Phú đã đi vào nói: “Đồng chí Tô Nguyên Thanh, bí thư Điền và phó xưởng trưởng Diệp đều đã tới cả rồi, cậu còn tìm xưởng trưởng Điền làm gì?”
Tô Nguyên Thanh vừa thấy ông ta đi vào đã hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Tôi chỉ muốn thông báo cho người nhà mình một tiếng, nói với bọn họ tối nay chúng tôi ở bên này, bằng không bọn họ sẽ sốt ruột.”
Trong lòng Hạ Đại Phú hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng ông ta không biết trong lòng Tô Nguyên Thanh đang nghĩ gì, anh ta chỉ muốn báo tin cho xưởng trưởng Tiền biết mà thôi, thân là một quản lý làm ra chuyện như vậy không nghĩ phải kiểm điểm thế nào mà lại chỉ nghĩ trốn tránh vấn đề kiểu, đúng là không biết xấu hổ.Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Giãy dụa trước khi chết đi, người ta cũng không ngu ngốc, chưa đến cuối cùng thì chắc chắn sẽ không thừa nhận đâu.”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi thấy cũng đúng, không đến một khắc cuối cùng thì bọn họ sẽ không thừa nhận mình đã làm gì, con người đều là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
Bên này, Hạ Đại Phúc cũng đến phòng bảo vệ, ông ta vừa định đi vào, kết quả lại nghe thấy Tô Nguyên Thanh nói với đồng chí của bộ phận bảo vệ thế này: “Anh giúp tôi đi nói với xưởng trưởng Tiền nói một tiếng, thông báo lại chuyện đêm nay, chúng tôi cũng không làm gì cả.”Diệp Bảo Châu gật đầu: “Phải, đồ mà bọn họ mang vào đương nhiên phải cho bên kiểm tra chất lượng kiểm tra luôn rồi.”
Hạ Đại Phú nghĩ một lúc rồi cũng gật đầu, lát nữa ông ta còn phải đi sắp xếp chỗ ở cho hai người Tô Nguyên Thanh nữa cho nên cũng không nói quá nhiều với Diệp Bảo Châu, sau đó đi ra ngoài.
Diệp Bảo Châu nhìn ông ta rời đi, sau đó hừ nhẹ một tiếng: “Đầu óc Tô Nguyên Thanh cũng xoay chuyển rất nhanh đấy, vậy mà ông ta lại nói mình chỉ trộm đồ bất thành, đại khái thì anh ta không biết chúng ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Cốc Lệ Hoa đi.”