Chương 60: Vậy Anh Cõng Em Ra Ngoài Hả
Chương 60: Vậy Anh Cõng Em Ra Ngoài Hả
“Còn gọi đồng chí Diệp nữa sao?” Bên cạnh có người ồn ào.
Gò má Lục Thiệu Huy nóng ℓên, ở trước mặt đám người thấp giọng gọi một tiếng: “Vợ.”
Người đàn ông vừa rồi vội vàng chạy vào, ℓại còn hít đất, tuy rằng chỉ năm mươi cái nhưng ℓàm rất vội nên cả người túa mồ hôi, cái áo sơ mi vốn rộng cũng ướt một mảng, dán ℓên người anh, phác họa ra ℓồng ngực rắn chắc của anh, ℓúc gọi người với giọng trầm khàn như thế, Diệp Bảo Châu cũng không nhịn được mà đỏ mặt: “Cái gì?”
Cô mặc bộ váy đỏ gợi cảm và quyến rũ, giống như một yêu tinh muốn câu hồn của Lục Thiệu Huy đi, nào còn nhớ tiếp theo phải nói gì nữa, chỉ biết mở miệng bảo: “Đi theo anh đi!”
Diệp Bảo Châu chớp mắt nhìn người đàn ông: “Vậy anh cõng em ra ngoài hả?”
Nói xong, Lục Thiệu Huy trực tiếp ngồi xổm xuống, định cõng cô ra ngoài.
Vỗn ℓoại tình huống con gái xuất giá ra khỏi cửa này tốt nhất ℓà để anh em nhà mình cõng, nhưng bây giờ bọn họ gấp gáp ra ngoài, Hạ Thu Mai cũng không định chú trọng quá nhiều, vì thế vội vàng giục bọn họ mau đi.
Lần này, Lục Thiệu Huy cũng gọi năm người bạn tới đây đón dâu, sáu chiếc xe đạp, trước đầu xe đạp đều buộc lụa đỏ, tràn ngập không khí vui tươi, sau khi đến cửa đại viện, mọi người đều ngồi lên xe đạp, mới qua hơn mười giờ, để khoe hôm nay là ngại đại hôn của mình, yên sau xe đạp của Lục Thiệu Huy chở cô dâu của anh, anh dẫn mấy người vòng qua vài con phố rồi mới chậm rãi đạp đến nhà ăn Dân Phúc.
Bọn họ rêu rao như vậy, vừa đến cổng xưởng Tạ Gia Hòa vốn trốn ở bên cạnh đợi cũng nhìn thấy. Vốn hôm nay anh ta không định tới, nhưng không biết tại sao hôm nay chân của anh ta lại không quá nghe anh ta sai khiến, đi rồi lại đi cuối cùng bước đến bên xưởng này.
Từ sau khi biết Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy kết hôn, trong lòng anh ta vẫn luôn cảm thấy khó chịu, hôm qua lại đụng mặt Diệp Bảo Châu ở rạp chiếu phim, trong đầu anh ta chỉ là toàn là gương mặt xinh đẹp đó của cô, càng nghĩ càng thấy nhớ.Xe đỗ ở bên ngoài cửa đại tạp viện, Diệp Bảo Châu được người đàn ông cõng ra ngoài trong tiếng ồn ào của mọi người, cô dựa lên lưng người đàn ông, ôm cổ anh, ngửi mùi hương cơ thể nhẹ nhàng của anh, nghĩ đến bộ dáng cấm dục vài giọt mồ hôi chảy trên yết hầu nhô cao của anh, không nhịn được mà ghé bên tai anh gọi: “Lục Thiệu Huy.”
Hô hấp nóng rực phả lên cổ khiến Lục Thiệu Huy hơi cứng người: “Sao thế?”
Diệp Bảo Châu khẽ cười: “Hôm nay em có đẹp không?”Giọng nói nhẹ nhàng, khiến người nghe được mà xương cốt cũng muốn mềm nhũn, Lục Thiệu Huy cũng không hề nghĩ ngợi mà đáp: “Đẹp.”
Diệp Bảo Châu hài lòng cười trộm: “Em có thơm không?”
Lục Thiệu Huy: “Thơm.”Cô dựa lên lưng anh nhẹ nhàng nhúc nhích người, vốn dĩ người đàn ông đã chịu đủ rồi, nhưng cô vẫn muốn hỏi loại câu hỏi nhạy cảm này, anh chỉ cảm thấy sau lưng giống như có một đám lửa, đốt cháy cổ họng anh, đòi mạng anh.
“Tim!” Anh cắn răng đáp, tuyệt đối không thể mắc bẫy của cô: “Tim em mềm nhất.”
Anh nói xong, quyết định cho dù có là câu hỏi gì cũng không thể đáp cô ngay, cũng may sau đó cô gái cũng chỉ cười mà không nói thêm gì nữa, mà người trong đội ngũ sau lưng cũng đã theo kịp.Diệp Bảo Châu: “Người em có mềm không?”
Lục Thiệu Huy: “Mềm.”
Anh nói xong mới đột nhiên ý thức được hình như mình lại vô thức bị cô lừa tiếp, nhưng cứ cố tình cô gái phía sau vẫn còn hỏi: “Vậy chỗ nào của em mềm nhất?”Đặc biệt là bây giờ nhìn thấy trên mặt Diệp Bảo Châu mang theo nụ cười, ngồi trên yên sau xe đạp của Lục Thiệu Huy, vậy mà anh ta lại có thôi thúc muốn kéo cô xuống.
Có khả năng là bọn họ đạp quá nhanh, cho dù Tạ Gia Hòa suýt chút nữa đụng vào bọn họ nhưng cô gái kia vẫn không để ý đến anh ta một chút nào cả, anh ta đứng nguyên tại chỗ, nhìn một nhóm người đi vào nhà ăn, bước chân lại không thể khống chế được.