Chương 605 - Chương 605: Trả Thù
Chương 605: Trả Thù
Chương 605: Trả Thù
Diệp Bảo Châu bật cười, hỏi anh: “Bây giờ anh đã cảm giác được con sắp mọc răng chưa?”
Lục Thiệu Huy nghe thế bèn nhìn cô, tức đến bật cười: “Em ℓột áo anh ℓà để cho anh cảm nhận cái này?”
Diệp Bảo Châu hơi hất cằm: “Đúng rồi, em muốn cho anh cảm nhận trực tiếp nhất các con sắp mọc răng, như vậy thì anh khỏi cần phải xem nữa.”
Cô ném cái gối đầu qua đó, hừ một tiếng rồi bảo: “Không có, mau đi ngủ đi, ngày mai em còn phải ra ngoài nữa.”
Diệp Bảo Châu gật đầu rồi quay người đi vào nhà, Hạ Thu Mai nhìn thấy cô vòng về mới hỏi: “Con quên mang gì sao?”
Diệp Bảo Châu nâng mắt lên nhìn bà ta, cũng thành thật bảo: “Trước cửa nhà chúng ta có một đống rác to, chắc là Tiền Phân để đấy.”
Hạ Thu Mai sững sờ, Lưu Xuân Hoa thì nói thẳng: “Bà ta bị điên à? Vậy mà lại làm loại chuyện thiếu đạo đức này?”Ủy viên Hồ vừa định há miệng hỏi là ai thiếu đạo đức như thế nhưng Lục Thiệu Huy đã ngăn ông ta lại: “Không cần hỏi, tôi biết là ai rồi, hỏi người ta cũng sẽ không thừa nhận đâu.”
Ủy viên Hồ nghĩ một chút rồi cũng biết, đây chắc chắn là do đám người Tô Nguyên Thanh làm đây mà. Con người Tô Nguyên Thanh này cũng đúng là thú vị, cũng may mà cái gia đình đó đã sắp phải chuyển đi rồi, bằng không sau này cuộc sống ở tòa nhà này của bọn họ sẽ không được yên ổn mất: “Cái thể loại người gì thế không biết, quá vô sỉ.”
Đồng chí ở bộ phận nhân sự kia cũng nhíu mày: “Chuyện này lát nữa các anh phải nói với nhà xưởng đi, bằng không sẽ không dừng đâu.”Lục Thiệu Huy ừm một tiếng: “Ngoại trừ bọn họ ra cũng không ai nhàm chán như vậy cả.”
Diệp Bảo Châu nhíu mày, cô biết loại chuyện này có lần đầu tiên thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, cho dù đợi đến khi Tô Nguyên Thanh chuyển đi thì cũng vẫn còn mấy ngày nữa: “Giờ xử lý thế nào đây?”
Lục Thiệu Huy hơi nhướng mày: “Em vào nhà nói với mẹ một tiếng, kêu bọn họ trước đừng ra ngoài, chuyện này cứ để anh xử lý.”Loại phương thức báo thù rất trẻ con này, gần như Diệp Bảo Châu không cần nghĩ cũng biết là ai làm. Trong một tầng lầu này của bọn họ có bốn hộ gia đình, ủy viên Hồ ở cách vách với bọn họ, mối quan hệ với bọn họ rất tốt. Gia đình cách vách của ủy viên Hồ chính là đồng chí ở bộ phận nhân sự, bình thường cũng không qua lại gì với bọn họ, cho một gia đình cuối cùng chính là Tô Nguyên Thanh.
Tô Nguyên Thanh và cô có mâu thuẫn, hơn nữa trong một đống rác này có củ cải và lá rau, hôm qua lúc Tiền Phân về nhà trong tay cũng cầm một đống củ cải, cho nên chắc chắn là bà ta để đây chứ ai nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn cánh cửa đối diện với nhà mình, ánh mắt tối tăm hẳn đi, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh và hỏi: “Đây là nhà họ Tô làm đi nhỉ?”Lát nữa Diệp Bảo Châu còn phải đi làm nên cũng không có thời gian nói quá nhiều với bọn họ, chỉ bảo: “Không sao, lát nữa bọn con sẽ xử lý, bây giờ mẹ với thím đừng ra ngoài.”
Sắp vào giữa tháng mười một rồi, thời tiết rất lạnh cho nên bọn họ cũng rất ít khi ra ngoài, cộng thêm một đống lời nhắc nhở của Diệp Bảo Châu tối hôm qua nữa, ngoại trừ đi chợ mua thức ăn ra thì Hạ Thu Mai và Lưu Xuân Hoa hiển nhiên sẽ không ra ngoài, vì thế hai người đều gật đầu.
Lúc Diệp Bảo Châu ra ngoài lần nữa thì nhìn thấy hai người ủy viên Hồ và đồng chí ở bộ phận nhân sự đang nói chuyện với Lục Thiệu Huy, hai người kia cũng tỏ vẻ đống rác này không phải do bọn họ để.Lục Thiệu Huy: …
Ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy và ăn sáng, Diệp Bảo Châu thay một bộ quần áo rất công sở rồi mới ra ngoài, nhưng không ngờ vừa ra đến cửa, kết quả đã nhìn thấy một đống rác to chình ình chặn ở trước cửa nhà bọn họ.
…