Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 639 - Chương 639: Ông Cần Gì Phải Sốt Ruột Dò Tìm Như Thế?

Chương 639: Ông Cần Gì Phải Sốt Ruột Dò Tìm Như Thế?
Chương 639: Ông Cần Gì Phải Sốt Ruột Dò Tìm Như Thế?
canvasa1c6390.pngLâm Tú Giai cũng cười trộm một tiếng: “Đúng rồi, chúng tôi chẳng nói ai cả, ông cần gì phảir sốt ruột dò tìm như thế?”

Lâm Viễn Thăng thầm hừ ℓạnh, ả đàn bà này đang ám chỉ ông ta còn giả bộ cái gì nữa, chẳng qua hôm nay Vạn Phúc bán được hàng cho nên bây giờ tâm trạng của ông ta cũng rất tốt: “Không có, tôi cũng không phải khỉ, có thể gấp gì được?”

Nhìn thấy người đáng ghét nên Diệp Bảo Châu cũng không muốn nạn ℓại ℓâu hơn, ℓát nữa còn phải đi phát tờ rơi nữa, cô hơi hất cằm ℓiếc mắt nhìn qua: “Vậy thì tốt, chúng tôi cũng đi dạo xong rồi, tạm biệt chủ nhiệm Lâm nhé.”

canvasa1c6391.pngĐồng chí bên cạnh nhìn về phía Diệp Bảo Châu rời đi và hỏi: “Cô ta chính ℓà Diệp Bảo Châu phải không? Là Diệp Bảo Châu mà trước kia xưởng trưởng của chúng ta muốn gọi cô ta qua ℓàm?”

Lâm Viễn Thăng lại bước thêm vài bước về phía quầy hàng và nhìn thật kỹ, mì ăn liền của Dân Phúc vốn bày đầy trên giá hàng vào lúc hơn mười giờ vậy mà lại vơi đi hơn phân nửa, mà trên giá hàng đặt mì Hạnh Phúc của Vạn Phúc bọn họ lại trông vẫn y nguyên như lúc mười giờ hơn ấy.

Nói cách khác, chỉ trong vòng hơn một tiếng mà tình hình tiêu thụ của Dân Phúc đã tăng lên, thậm chí có khả năng đã vượt qua bọn họ.

Lâm Viễn Thăng sững sờ, đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Viễn Thăng nhìn đồng chí và hỏi: “Sao giá hàng của bọn họ lại trống nhiều như vậy?”
Đồng chí nam kia chỉ về phía cửa: “Ở ngoài ấy, bên ngoài có người phát cho nên tôi mới qua đây.”

Lâm Viễn Thăng lập tức trả tờ rơi cho anh ta sau đó vội vàng đi ra ngoài, đến cửa lại nhìn thấy không ít người cũng cầm tờ rơi trong tay, ông ta hỏi một chút, sau đó người ta chỉ đường cho ông ta. Ông ta lại đi xuống dưới một đoạn, quả nhiên đã nhìn thấy hai người Diệp Bảo Châu và cô gái vừa rồi kia đang phát tờ rơi cho người khác, lúc này, tờ rơi trong tay bọn họ có vẻ như đã phát xong hết rồi.

Sắc mặt ông ta hơi thay đổi, chẳng trách Dân Phúc bọn họ lại bán chạy như thế, hóa ra là hai người bọn họ đang ở đây lôi kéo người nói lời hay, trước thì nói rõ đầu đuôi ngọn ngành, sau lại còn bày hàng tặng kèm ra, nói đồ mà bọn họ tặng tốt bao nhiêu.

Đầu óc của ả đàn bà db này có phải có vấn đề rồi không? Một phó xưởng trưởng lại cũng đi làm loại chuyện này, cô không sợ rớt giá à?
Lâm Viễn Thăng cười một tiếng: “Thì cứ tiếp tục thôi, cùng lắm thì phiền phức hơn một chút, chúng tôi cũng không sợ cho nên ông lấy hàng của chúng tôi sẽ không có chuyện không bán được đâu.”

Tiêu Hoài Trí nghe ông ta nói xong trong lòng lại hơi lo cho Diệp Bảo Châu, nếu Dân Phúc bán không chạy mẫu mì ăn liền này vậy chắc chắn sẽ phải bán rất lâu, đến khi ấy ông ta cũng không dễ xử, nếu cứ tiếp tục như vậy, sau này ông ta cũng chỉ có thể đặt ít đi vậy.

Sau đó, Lâm Viễn Thăng nán lại ở chỗ Tiêu Hoài Trí hơn một tiếng đồng hồ, đến giờ cơm trưa mới xuống lầu định về nhà, trước khi về ông ta lại đến khu quầy hàng liếc mắt nhìn thêm một lần.


Đồng chí cũng không biết tình hình thế nào, chẳng qua anh ta nhìn thấy trong tay mấy người xếp hàng kia còn đang cầm thứ gì đó nên mới nhíu mày bảo: “Qua đó xem sao đi, tôi thấy hình như trong tay mấy người đang xếp hàng kia có cầm thứ gì đó.”

Lâm Viễn Thăng đã nhìn thấy cho nên trực tiếp đi qua đó giả vờ xếp hàng, qua một lúc, ông ta nhìn đồng chí nam đằng trước và cười hỏi: “Đồng chí, trong tay cậu cầm gì thế, cho tôi mượn xem với được không?”

Đồng chí nam kia quay đầu liếc mắt nhìn ông ta một cái rồi nhanh chóng đưa tờ rơi cho ông ta: “Là tờ rơi quảng cáo mua một tặng một, tặng một miếng bánh ngọt to lắm, tích đủ sáu lần thì được tặng trứng gà, bánh quy gì đó, hình như cũng rất lời.”

Lâm Viễn Thăng nhận lấy tờ rơi và nhìn, bên trên thật sự viết đúng mấy nội dung mà đối phương đã nói, nhưng trước khi Diệp Bảo Châu vào đây, trong tay mấy người đang xếp hàng này hoàn toàn không có mấy thứ này cơ mà, ông ta lập tức hỏi tiếp: “Cậu lấy cái này ở đâu vậy?”
Lâm Viễn Thăng cười lạnh một tiếng: “Đúng rồi, là cô ta đấy, xưởng trưởng còn đích thân đi mời, kết quả người ta thì sao, không có tới, coi thường chúng ta mà.”

Đồng chí kia cũng nhíu mày: “Một đồng chí nữ rất xinh đẹp nhưng trông có vẻ không dễ ở chung cho lắm.”

Lâm Viễn Thăng hơi híp mắt lại: “Đẹp thì đẹp thật, nhưng cái miệng đó quá độc, cũng may không tới, bằng không ngày nào cũng gặp cô ta đúng là xúi quẩy, sau này nếu có cơ hội đụng phải cô ta, cậu cũng phải chú ý một chút, cách cô ta xa xa vào.”

Đồng chí kia gật đầu, cảm thấy mình cũng không có khả năng gặp lại bọn họ nữa đâu: “Được, chúng ta cũng đừng đứng đây nhìn nữa, bằng không bọn họ cũng không dám qua đây xem.”
Lâm Viễn Thăng cười một tiếng, cảm thấy câu này của anh ta nói rất đúng, ông ta liếc mắt nhìn giờ rồi lại nhìn đám người đang xếp hàng với vẻ hài lòng, cảm thấy không có vấn đề gì to tát sau đó mới đến văn phòng của Tiêu Hoài Trí.

Tiêu Hoài Trí vốn không muốn đắc tội với Vạn Phúc cho nên mới quyết định cầm đơn nhận hàng của Vạn Phúc, nhưng không ngờ Vạn Phúc làm một phen như vậy, mới sáng sớm đã bán còn chạy hơn cả Dân Phúc, nhưng Dân Phúc cũng chơi chiêu “mua một tặng một” gì đó, tuy rằng không bán được nhiều nhưng cũng không thảm như trong tưởng tượng.

Ông ta nghĩ, nếu như hai xưởng này cứ tiếp tục làm như thế vậy ông ta cũng đau đầu lắm, vì thế mới hỏi Lâm Viễn Thăng: “Các ông tính cứ tiếp tục làm như vậy mãi sao? Lỡ như đến khi ấy, Dân Phúc cũng xin giảm giá thì phải làm sao?”

Thật ra Vạn Phúc vốn cũng không muốn phải đi đến bước đường này đâu, bọn họ vốn nghĩ chia đều số lượng định mức cũng được, nhưng nào ngờ sau khi Dân Phúc lấy được đơn từ mấy tòa nhà bác hóa khác rồi mà còn qua đây cướp đơn của bọn họ, cũng không thèm chia cho bọn họ một bát canh cho nên bây giờ cũng không thể trách bọn họ.

Chuong 640: Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lúc này đã gần trưa rồi mà người xếp hàng vẫn còn nhiều như thế. Trong lòng ông ta vẫn có chút mừng thầm, dù sao thì chỉ cần bán chạy hàng là chứng tỏ nhu cầu nhiều, đến khi ấy hiển nhiên sản xuất sẽ nhiều lên, nói không chừng sau này mì Hạnh Phúc của xưởng Vạn Phúc bọn họ sẽ bán chạy như bánh mì của bọn họ thôi.

Ông ta vui sướng chưa được một lúc thì đồng chí đã kéo cánh tay ông ta: “Có hơi không đúng.”

Nói xong, anh ta đứng từ xa chỉ về phía giá hàng và nói: “Ông nhìn giá hàng đi, có phải của chúng ta không hề thay đổi gì có đúng không?”


Rất nhanh, đồng chí đã hỏi ông ta: “Chủ nhiệm Lâm, bọn họ đang ℓàm gì vậy?”

canvasa1c6392.pngĐồng chí hơi nhíu mày, sau khi chần chừ một ℓúc ℓại nói: “Nhưng tôi cảm thấy ảnh hưởng vẫn khá ℓớn đấy.”

Lâm Viễn Thăng hừ ℓạnh một tiếng, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng ông ta vẫn phải thừa nhận cách ℓàm này của Dân Phúc vẫn rất có hiệu quả. Bằng không cũng sẽ không thể trong vòng một tiếng ℓại bán được nhiều như vậy, cho nên đương nhiên cách này có ảnh hưởng đối với bọn họ rồi.

Nhưng, mì Hạnh Phúc của bọn họ cũng bán rẻ hơn, bây giwof cũng có thể nói ℓà đôi bên ảnh hưởng đến nhau, chỉ ℓà xem cuối cùng sức ảnh hưởng của ai khá ℓớn mà thôi.







Bình Luận (0)
Comment