Chương 646: Kẻ Xướng Người Họa
Chương 646: Kẻ Xướng Người Họa
Sao thế? Ông ta ℓàm việc còn cần cô dạy nữa sao?
Rốt cuộc ai mới ℓà ℓãnh đạo đây?
Quách Hữu Bình bắt được vẻ mặt này của Điền Kiến Binh nên nhanh chóng bảo: “Dù sao ℓát nữa tan họp cũng không có việc gì, ℓúc đó đi tìm Mạc Bình Phàm cũng vừa vặn, tôi tin bọn họ chắc hẳn cũng đang rất vội nghĩ cách giải quyết vấn đề này đây.”
Điền Kiến Binh nhíu mày, Quách Hữu Bình này bị ℓàm sao vậy, sao toàn kẻ xướng người họa với Diệp Bảo Châu thế?
Chẳng qua chuyện này quả thật rất rắc rối, tuy rằng ông ta không vui nhưng vẫn gật đầu: “Được, ℓát nữa tan họp tôi sẽ đi.”
Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, sau khi Diệp Bảo Châu bước ra từ bên trong đã ℓập tức đi gọi điện cho thầy Phùng, người ở đầu bên kia điện thoại nói với giọng mang theo ý cười: “Vừa vặn ℓúc chiều thầy tìm em nhưng bên đó ℓại không có ai nghe máy cả.”
Diệp Bảo Châu trực tiếp đáp: “Vừa rồi bọn em mới họp xong, chắc ℓà trong văn phòng không có ai trực nên vậy, thầy ơi, có phải thầy muốn tìm em nói về chuyện đơn đặt hàng không ạ.”
Diệp Bảo Châu hơi nhún vai: “Đương nhiên là được rồi, tôi vốn còn tưởng bàn hợp đồng sẽ do xưởng trưởng Châu của các ông hoặc là phó xưởng trưởng Trương tới chứ, không ngờ kết quả lại là ông.”
Trong lòng Lâm Viễn Thăng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng đáp: “Có gì mà phải tò mò, loại hợp đồng nhỏ chỉ với lượng đặt hàng hai nghìn này, một chủ nhiệm như tôi tới là được, còn cần phải làm phiền cã lãnh đạo của xưởng chúng tôi hay sao?”
Hai người kia đang nói chuyện với bộ phận bảo vệ của xưởng dệt, cũng không biết nói gì mà trên mặt Lâm Viễn Thăng còn mang theo nụ cười, rất nhanh sau đó ông ta đã quay người đi về phía nhà xưởng.
Triệu Bàng Hải vội vàng nói: “Vạn Phúc cách chỗ này gần hơn chúng ta, người ta đến trước chúng ta, ông ta muốn giành trước một bước đây mà.”
Diệp Bảo Châu hơi híp mắt, ai trước thì vẫn chưa chắc đâu, cô lập tức gọi Lâm Viễn Thăng lại, nhanh chóng đi vào xưởng và nói với bộ phận bảo vệ một tiếng, sau đó đi về phía ông ta: “Chủ nhiệm Lâm, sao ông cũng tới đây vậy?”Người ở đầu dây bên kia cười thành tiếng: “Đúng rồi, thầy đã giúp em bàn xong với một chi nhánh xưởng, còn một chi nhánh xưởng khác đã bị Vạn Phúc chặn ngang rồi, chi nhánh xưởng nói hôm nay có chủ nhiệm Lâm gì đó của Vạn Phúc sẽ tới, giờ bọn họ vẫn còn đang lưỡng lự, em có muốn qua đây luôn bây giờ không?”
Diệp Bảo Châu nghe thế chợt sững sờ, quả nhiên Vạn Phúc cũng đang đi một bước này, nhưng sao đến bãi đất nào cũng có dấu chân của Vạn Phúc và Lâm Viễn Thăng thế nhỉ? Hất mãi không đi.
Cô trầm ngâm một lúc rồi nhanh chóng đáp: “Có ạ, bây giờ em qua đó luôn.”Diệp Bảo Châu cầm bản hợp đồng đã soạn xong từ trước, sau khi nói với Quách Hữu Bình một tiếng, cô dẫn Triệu Bàng Hải trực tiếp đến xưởng dệt mà thầy Phùng đang ở.
Xưởng dệt cách xưởng bọn họ cũng hơi xa nên đợi khi bọn họ đến xưởng chi nhánh của xưởng dệt thì Lâm Viễn Thăng và trợ lý của ông ta cũng đã có mặt ở chi nhánh xưởng.
…Lâm Viễn Thăng vẫn chưa quên cảnh tượng lúc nói chuyện với Diệp Bảo Châu ở tòa nhà bách hóa lần trước đâu, bây giờ nghe thấy cô hỏi như vậy cũng học theo bộ dáng của cô mà đáp: “Cô đoán xem.”
Diệp Bảo Châu nghe thế nhướng mày: “Vậy chắc chắn ông tới đây để bàn hợp đồng rồi, đúng chứ?”
Lâm Viễn Thăng hơi hất cằm: “Đúng, hôm nay tôi tới để bàn hợp đồng, không được sao?”Lâm Viễn Thăng biết Diệp Bảo Châu muốn bàn hợp tác với xưởng dệt và cũng biết hôm nay cô sẽ tới cho nên ông ta mới lập tức tới đây ngay, hợp đồng với Tiêu Hoài Trí lần trước đã bị cô giành về cho nên lần này ông ta nhất định phải cướp được đơn đặt hàng từ trong tay ả đàn bà này cho biết mặt mới được.
Ông ta nhếch khóe môi lên cười, nói với giọng pha chút vẻ giễu cợt: “Sao thế? Tôi không thể qua đây sao?”
Diệp Bảo Châu vội lắc đầu: “Tôi cũng không nói thế, tôi chỉ tò mò sao ông cũng ở đây cho nên mới chào hỏi một câu mà thôi, đúng rồi, ông tới bên này làm gì thế?”