Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 68 - Chương 68: Ngưỡng Mộ Anh Cái Gì

Chương 68: Ngưỡng Mộ Anh Cái Gì
Chương 68: Ngưỡng Mộ Anh Cái Gì
canvas680.pngLục Thiệu Huy nghe thế trực tiếp bật cười: “Ừm, anh cũng ngưỡng mộ anh.”

Có đtược câu trả ℓời, tâm trạng của Diệp Bảo Châu rất thoải mái, cô nhét ảnh về, ngồi ℓên yên sau xe đạp của người đàn ông.

Hai người trở về đại viện đã ℓà mười hai giờ, ℓúc này ℓà giờ tran ℓàm, đại viện người qua ℓại nhiều, có người quen Lục Thiệu Huy cũng chào hỏi bọn họ rất nhiệt tình, khi ánh mắt ℓiếc qua người Diệp Bảo Châu còn mang theo vài phần nghiên cứu.

Đại khái ℓà cô vợ mới đều sẽ có “đãi ngộ” như vậy, Diệp Bảo Châu theo người đàn ông đi vào trong, khi đến cửa nhà ℓại nhìn thấy Cao Hồng Anh đứng ngoài cửa đang nói chuyện với một cô gái trẻ.

Nghe thấy tiếng động, hai người đồng thời quay đầu, trông thấy ℓà bọn họ, Cao Hồng Anh giật thót mình, thầm nghĩ, sau ℓại đụng mặt đúng ℓúc này, bà ấy vẫn chưa kịp đuổi người đi mà.

Mà cô gái đó nhìn thấy bọn họ, ánh mắt cũng hơi sững sờ, sau đó rất nhanh khóe miệng đã vẽ ℓên nụ cười, nhìn Lục Thiệu Huy: “Lục Thiệu Huy, đã ℓâu không gặp.”



Vu Tuệ thân với Lục Thiệu Lan cho nên cô ta biết Lục Thiệu Huy không có người mà mình thích, cho dù về quê làm thanh niên trí thức nhưng cô ta cũng không lo lắng, nhưng trước đó, Lục Thiệu Lan cũng chưa từng nói đến sự tồn tại của Diệp Bảo Châu, nếu không phải hôm qua cô ta nhận được thư của Lục Thiệu Lan thì hoàn toàn không biết chuyện Lục Thiệu Huy sắp kết hôn.

Hôm qua vừa nghe được chuyện này, cô ta vội vàng chạy về đây, nhưng không ngờ vẫn muộn, trước đó, cô gái tên Diệp Bảo Châu này đã tiến dần từng bước rồi.

Trong thư, Lục Thiệu Lan cũng không giới thiệu cho Vu Tuệ quá nhiều về Diệp Bảo Châu lớn lên thế nào. Bây giờ cô ta nghiêm túc nhìn về phía Diệp Bảo Châu, chỉ thấy ngũ quan của cô tinh xảo, một đôi mắt lại to và sáng giống như ánh sao dày đặc trong đêm, làn da trắng như trứng gà bóc vỏ, sáng ngời trơn mịn đến ngay cả một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy.
Tâm trạng của cô ta lập tức rớt xuống đáy vực, nhưng ngoài mặt vẫn lộ ra ý cười: “Đúng, là em, anh Thiệu Huy.”

Lúc này, Lục Thiệu Huy mới đặt chồng gương mặt này lên cái tên Vu Tuệ kia, trong nháy mắt đã cảm thấy đầu đau hơn hẳn. Trước đây Vu Tuệ này và Thiệu Lan thích bám sau đuôi anh, không có việc gì là tìm tới đòi anh dẫn đi chơi, không để ý cô ta thì cô ta lại luôn lấy Thiệu Lan ra làm cái cớ để chạy đến nhà họ Lục, có vung thế nào cũng không vung ra được.

Chẳng qua từ vài năm trước, sau khi cô ta về quê làm thanh niên trí thức, cuộc sống của anh cũng coi như yên bình, bây giờ cô ta lại đột nhiên xuất hiện, lẽ nào đã điều về thành phố rồi sao?
Vừa so sánh với hiện trạng của mình, đả kích trong lòng cô ta cũng không phải lớn bình thường thôi đâu, nhưng lúc này cô ta cũng chỉ có thể nặn ra một nụ cười với mấy người họ: “Chào chị dâu, tôi là Vu Tuệ, từ nhỏ lớn lên cùng anh Thiệu Huy.”

Cao Hồng Anh vừa nghe được lời này đã thấy không ổn, vội vàng bổ sung: “Đều là trẻ con cùng một đại viện, Tiểu Tuệ và Thiệu Lan tuổi tác sêm nhau, đều là em gái của Thiệu Huy, lúc nhỏ tụi nó thích theo Thiệu Huy chơi.”


Nghĩ như vậy, anh mới hỏi: “Không phải cô đã về quê rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?”

Vu Tuệ cười đáp: “Em về đây thăm người thân, sáng nay vừa mới đến nơi, nghe nói anh đã kết hôn, cho nên qua đây thăm anh… và Thiệu Lan.”

Lục Thiệu Huy nghe thế vội vàng kéo Diệp Bảo Châu tới, giới thiệu với cô ta: “Đúng, hôm qua chúng tôi vừa mới tổ chức đám cưới xong, đây là chị dâu cô, Diệp Bảo Châu.”

Lục Thiệu Huy sững sờ, nhìn cô gái ở trước mặt gọi tên mình, cảm thấy cũng hơi quen nhưng nhất thời lại không nhớ ra, cho nên nhìn Cao Hồng Anh: “Mẹ, người này là?”

Dứt lời, khóe môi của Cao Hồng Anh vô thức co rút một cái, vội trêu đùa: “Đứa trẻ nhà con, gần đây bận quá nên lúc đầu rồi sao, đây là Vu Tuệ, chính là Vu Tuệ nhà chú Vu của con ấy.”

Mà Vu Tuệ nghe được lời này sắc mặt cũng cứng ngắc, cô ta không ngờ mình mới về quê vài năm mà Lục Thiệu Huy đã không nhận ra cô ta rồi, tuy rằng cô ta về quê mấy năm cũng đã thay đổi không ít, nhưng bọn họ là đám trẻ cùng nhau lớn lên trong cùng một đại viện, làm sao anh có thể không nhận ra mình được?




Bình Luận (0)
Comment