Chương 705: Anh Nghe Lộn Rồi
Chương 705: Anh Nghe Lộn Rồi
Lục Thiệu Huy nhíu chặt đôi mày rậm: “Em có, em vừa mới nói xong.”
Diệp Bảo Châu cười khanh khách: “Không có, anh nghe ℓộn rồi.”
Lục Thiệu Huy ℓạnh ℓùng nói: “Có nhé, hai tai anh đều nghe thấy được, anh nói cho em biết tư tưởng này của em vô cùng nguy hiểm, cho dù ℓà nam hay nữ thì đều không được có suy nghĩ đó, em chỉ có thể có ý nghĩ đó với anh thôi!”
Nghe thấy hai người họ chí chóe nhau như con nít, Thẩm Văn Tinh ℓén cười trộm. Ôi, hai người này đúng ℓà tình thương mến thương thật đấy, sau này nếu cô ta tìm đối tượng cũng phải giống như bọn họ, tình cảm tốt đẹp như thế mới được.
Ba người cùng nhau về khu tập thể gia đình, bên này, Hạ Thu Mai và Lưu Xuân Hoa đã sớm dọn dẹp xong đồ đạc. Bây giờ Lưu Xuân Hoa cũng không vội về nhà mà dự định cùng bọn họ đưa đám trẻ đến nhà họ Lục rồi mới về sau. Khi bọn họ đến nhà họ Lục thì Lục Thiệu Lan cũng đã về.
…
Lục Thiệu Lan đã tới rồi, chẳng qua Diệp Bảo Châu không nhìn thấy đối tượng của cô ta đâu, xem chừng ℓà vẫn chưa đến.
Lục Thiệu Huy hơi nhíu mày, nhìn Lục Thiệu Lan: “Người nhà họ Đường vẫn chưa tới sao?”
Lục Thiệu Lan còn chưa mở miệng thì Cao Hồng Anh đã cười bảo: “Chắc là sắp tới rồi, chúng ta nấu cơm xong chắc là vừa kịp tới đấy.”
Lục Thiệu Lan liếc mắt nhìn ra cửa, không hề phát hiện có người nào khác đi cùng với bọn họ tới đây mới hỏi Thẩm Văn Tinh: “Chỉ có một mình cô thôi sao?”
Thẩm Văn Tinh biết cô ta muốn hỏi gì: “Ừa, mẹ không tới nên chỉ có một mình tôi thôi.”Cao Hồng Anh nghĩ lại thấy cũng đúng cho nên cũng không giữ bà ta lại nữa, bà ấy lại quay đầu liếc mắt nhìn Lưu Xuân Hoa, Lưu Xuân Hoa cũng cười bảo: “Chị Cao, nhà tôi cách đây xa quá, giờ tôi phải về đây, bằng không về đến nhà sẽ muộn lắm.”
Lục Thiệu Lan chậm rãi thở ra một hơi, không có người nào khác tới cùng thì cô ta yên tâm rồi, cô ta thật sự sợ Thẩm Đại Trụ và đám người Hồ Lan Mỹ sẽ kéo nhau qua đây, đến khi ấy nếu như nhà họ Đường nhìn thấy người như Thẩm Đại Trụ chắc chắn trong lòng cũng không thoải mái, cô ta cũng không muốn mối hôn sự này đi tong đâu.
Cao Hồng Anh cũng biết Lục Thiệu Lan đang lo chuyện gì, bà ấy cười bảo: “Mẹ Hồ của con là một người có chừng mực cho nên bà ấy chỉ kêu Văn Tinh qua đây thôi.”
Lục Thiệu Lan vâng một tiếng, cô ta cảm thấy trong đám người nhà họ Thẩm đó cũng chỉ có mỗi Hồ Lan Mỹ với Thẩm Văn Tinh là còn được, những người khác thì cô ta không muốn tiếp xúc. Nhưng nếu Hồ Lan Mỹ tới đây vậy rất có khả năng Thẩm Đại Trụ cũng sẽ theo tới, cho nên cô ta mới không muốn để bọn họ tới: “Con biết rồi.”
Hạ Thu Mai cũng cười bảo: “Vừa rồi lúc tôi qua đây còn tưởng có thể lập tức gặp được người nhà họ Đường luôn chứ, xem chừng phải đợi đến lúc kết hôn mới có thể nhìn thấy rồi.”Cao Hồng Anh nghe vậy vội đi tới bế cháu trai bảo bối của mình từ trong lòng Hạ Thu Mai, bảo: “Bọn họ đến ngay ấy mà, lát nữa là bà có thể nhìn thấy thôi.”
Hạ Thu Mai vội xua tay: “Không kịp rồi, tôi phải về nhà ngay rồi, nhà cửa cũng không biết có ai dọn dẹp chưa nữa cơ.”
Cao Hồng Anh cảm thấy Hạ Thu Mai quá vất vả, chuyện gì cũng đều muốn tự mình làm, bà ấy không nhịn được mà bảo: “Bà vội cái gì chứ, nhà họ Diệp các bà đông người như thế, không có bà ở nhà thì cũng có thể dọn dẹp được cơ mà, ở lại ăn bữa cơm rồi lại về cũng chưa muộn.”
Ngược lại, Hạ Thu Mai cũng muốn nhìn thấy đối tượng mà Lục Thiệu Lan tìm trông thế nào lắm, nhưng bây giờ đã gần một giờ rồi, màu đông trời tối rất nhanh, về muộn một lúc thôi là Diệp Phong Thu lại được đà ở đó lải nhải càm ràm một trận cho xem. Tết nhất rồi, bà ta cũng chẳng muốn cãi nhau nên chỉ cười đáp: “Không ăn được rồi, vừa rồi tôi với Xuân Hoa ăn ở bên đó rồi mới qua đây, bây giờ cũng không ăn được nữa, còn nữa, Bảo Châu cho nhiều đồ như thế, trước đó tôi còn dặn lão Diệp không cần mua nhiều hàng tết như vậy, nếu tôi không về, bọn họ lại không có gì để nấu cơm mất.”