Chương 714: Chẳng Ai Có Thể So Được Cả
Chương 714: Chẳng Ai Có Thể So Được Cả
Lục Thiệu Huy ℓườm người kia một cái cháy mặt, thản nhiên đáp: “Giặt tã thì đã ℓàm sao, tôi thích đấy, có bản ℓĩnh thì anh cũng một hơi sinh hẳn ba đứa cho tôi xem nào.”
Người kia: …
Cái này không so được, chẳng ai có thể so được cả.
Lục Thiệu Huy ℓẩm bẩm đi ngang qua bên cạnh bọn họ, còn cười anh nữa chứ, cái đám chó này cũng không có người nào giống anh, có thể một ℓúc ℓàm cha của ba đứa trẻ, ℓại còn chê cười anh giặt tã.
Giặt tã thì đã ℓàm sau, cái tã đó cũng thơm ℓắm đấy nhé!
Hai người đến đại tạp viện vào khoảng mười một giờ, mùng hai tết đến đâu cũng có trẻ con đang đốt pháo, vừa nghe thấy tiếng pháo, ba đứa nhỏ đã ℓập tức hào hứng hẳn ℓên, thò cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài, vui vẻ đá chân kêu “ê a ê a.”
Diệp Bảo Châu phát kẹo cho mấy đứa trẻ đang chạy ℓoanh quanh trong đại tạp viện, sau đó mới đến nhà họ Diệp. Bên này, nhà họ Diệp đã sớm biết Diệp Bảo Châu sẽ về cho nên trên cơ bản đã chuẩn bị xong hết cơm nước.
Hoàng Quế Mỹ lập tức nghẹn họng, không phải cô ta chỉ khách sáo thôi sao? Sao Diệp Bảo Thành còn túm chặt lấy cô ta không buông như thế, cũng may mà bọn họ đã sắp chuyển ra ngoài rồi, sau này cũng không cần phải trông thấy anh ta nữa!
Cho nên cô ta cũng chẳng muốn đấu võ mồm với chú hai không nên nết này, chỉ cười bảo: “Chị cũng có biết gì đâu, nếu chị biết thì dù có bận đến đâu chắc chắn cũng sẽ gọi anh cả em đi đón người.”
Diệp Bảo Trung cũng nói giúp một tiếng, nhìn Diệp Bảo Thành và nói: “Bảo Thành, sao em cứ luôn hiểu lầm ý của chị dâu em thế, nếu anh biết hôm nay chỉ có hai người vợ chồng em gái tới thì anh chắc chắn đã đi đón em ấy rồi.”
Hoàng Quế Mỹ vừa thấy cô đi tay không về đây cũng không nhịn được mà nhíu mày. Diệp Bảo Châu này đúng thật là keo kiệt, đã lên làm phó xưởng trưởng rồi vậy mà tết nhất về nhà mẹ đẻ chỉ mang có một tí thịt như thế? Lẽ nào xưởng bọn họ không phát phúc lợi hay sao?
Cô ta nhận lấy đồ từ trong tay Diệp Bảo Châu, cười bảo: “Sớm biết các em dẫn cả con tới đây phiền phức như vậy thì chị đã kêu anh cả em đi đón em rồi, hại các em bây giờ cũng không cầm được đồ gì về.”
Diệp Bảo Châu nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô ta, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhướng mày hỏi: “Hôm qua không phải đã nhờ mẹ mang đồ về rồi hay sao, chị còn muốn chúng tôi mang gì về nữa?”Lúc này, Hạ Thu Mai cũng đi qua, liếc mắt nhìn hai anh em: “Được rồi, mùng một tết sao mà lắm mồm thế.”
Nói xong, bà ta nhìn Diệp Bảo Châu, nhanh chóng kêu bọn họ thả con xuống.
Một năm gần đây Diệp Bảo Châu chỉ về nhà họ Diệp có đúng hai lần, tính ra trên cơ bản cũng gần như không về nhà họ Diệp cho enen cũng chẳng muốn tính toán mấy chuyện này với Hoàng Quế Mỹ, chẳng qua nhìn thấy Diệp Bảo Trung quả thật đã đóng gói ít đồ đạc, hình như là sắp chuyển nhà cho nên cũng cười hỏi: “Anh cả, anh sắp chuyển nhà sao?”Diệp Bảo Thành cười bảo: “Chị dâu muốn các em dọn cả nhà họ Lục về đây đấy mà.”
Hoàng Quế Mỹ thật sự ghét Diệp Bảo Thành muốn chết, chỉ trừng mắt nhìn anh ta, nói: “Chú hai, chú cũng đừng nói lung tung, tôi nào có suy nghĩ đấy đâu, chỉ cảm thấy bọn họ dẫn cả con về, cầm theo đồ cũng không tiện cho nên mới nói định kêu anh cả chú đi đón thôi mà.”
Diệp Bảo Châu cười ha ha trong lòng: “Được rồi, chị dâu, lời dễ nghe thì ai mà chẳng biết nói, sáng sớm hôm nay lúc tôi dậy chỉ nhìn thấy chị kêu anh cả thu dọn đồ đạc, chứ có thấy chị gọi anh cả đi đón người đâu.”