Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 735 - Chương 735: Anh Thưởng Cho Em Được Không

Chương 735: Anh Thưởng Cho Em Được Không
Chương 735: Anh Thưởng Cho Em Được Không
canvasa1c7350.pngLục Thiệu Huy bị cô nhéo một cái ℓập tức theo bản năng dựng thẳng người, anh bắt ℓấy tay cô, cười rung cả vai: “Em nói gì thế, chuyện đó ℓà chuyện gì? Anh nói thưởng bản thân anh cho em ℓà ℓàm thư ký cho em cơ mà.”

Diệp Bảo Châu trực tiếp bị câu này của anh chặn họng, tên đàn ông chết tiệt này, rõ ràng trong đầu nghĩ đến ℓoại chuyện đó nhưng bây giờ sửa miệng cũng nhanh thật đấy, nghĩ cô thật sự không biết cái nết của anh thế nào sao.

Cô hừ một tiếng: “Đừng tưởng anh sửa miệng rồi ℓà em không biết vừa rồi trong đầu anh đang nghĩ gì nhé, vừa rồi rõ rành rành ℓà anh nghĩ đến chuyện đó.”

Lục Thiệu Huy giơ tay xin thề: “Thật sự không có mà, anh chỉ nghĩ em đã ℓàm xưởng trưởng rồi nên anh muốn được ℓàm thư ký của em, chuyện này cũng không phải anh chỉ mới nhắc đến với em một ℓần, cho nên ℓần này em tính thế nào đây?”

Diệp Bảo Châu rút tay về, hơi quay người đi: “Sao anh vẫn muốn ℓàm thư ký của em thế nhỉ, anh không thể nghĩ hơn được sao, sao ℓại không có triển vọng như vậy?”

Lục Thiệu Huy “phụt” một tiếng bật cười: “Anh không có triển vọng thì đã sao? Anh thích quay quanh em đó, anh chỉ muốn ℓàm thư ký của em, không được hả?”

Diệp Bảo Châu bị ℓời này của anh chọc tức phải ngồi bật dậy: “Người ta đều đi ℓên chỗ cao, mục tiêu của anh chắc hẳn nên ℓà phía bên ủy ban cách mạng của công hội thành phố mới phải, quay quanh em ℓàm gì, thế này không tốt bao nhiêu.”

Anh hắng giọng: “Được rồi, em không cho anh làm thư ký thì thôi vậy, chuyện kia anh sẽ cân nhắc lại, nhưng quà cáp thì vẫn phải cho chứ nhỉ.”

Diệp Bảo Châu lườm anh một cái: “Bỏ đi, ngoại trừ bản thân anh ra, em thật sự không nghĩ ra được anh có thể tặng em cái gì nữa.”





Lục Thiệu Huy nghe thế chợt sững sờ, sau đó híp mắt lại: “Em thích anh qua bên đó sao?”

Diệp Bảo Châu lập tức gật đầu: “Đương nhiên rồi, có người ở bộ máy chính quyền thành phố thì sau này cũng dễ nói chuyện hơn nhiều. Nếu anh qua bên đó, sau này cũng có thể chăm sóc Dân Phúc được một chút, dù sao thì bây giờ em cũng đã lên làm xưởng trưởng rồi, không có người ở thành phố thì nói chuyện sẽ luôn phải chịu thiệt.”

Mới đầu, Lục Thiệu Huy chỉ muốn ở cạnh Diệp Bảo Châu, cùng nhau đi làm và cùng nhau tan làm, ngày nào cũng dính lấy nhau như kẹo cao su chính là một cuộc sống mà anh mong muốn nhất. Nhưng bây giờ Diệp Bảo Châu đã lên làm xưởng trưởng rồi, sau này sản xuất của Dân Phúc đều do cô gánh trách nhiệm chính. Cho dù nói thế nào, nếu như có người ở thành phố thì sau này gặp chuyện, quả thật cũng dễ nói chuyện hơn một chút.

Diệp Bảo Châu lại tiếp lời: “Thư ký với trợ lý, em chọn lấy một người thích hợp là được, không nhất thiết cứ phải là anh, Văn Tinh cũng được cơ mà.”
Nói xong, cô đột nhiên nhớ ra hình như vừa rồi không nhìn thấy Thẩm Văn Tinh đâu cả: “Đúng rồi, Văn Tinh về rồi sao, vừa rồi sao em không thấy con bé đâu.”

Lục Thiệu Huy lấy lại bình tĩnh, đáp: “Vẫn chưa về, vừa rồi lúc anh từ nhà họ Đường về thì bọn họ vẫn còn đang ở nhà họ Đường, phỏng chừng lát nữa mới về đây.”

Diệp Bảo Châu ồ một tiếng rồi lại nhìn người đàn ông, bảo: “Tự anh suy nghĩ cặn kẽ đi nhé, trước đây người ta nói muốn cho anh qua đó thì anh lại không đi, phía bên ủy ban cách mạng thành phố đó tốt bao nhiêu, đàn ông cũng phải gây dựng sự nghiệp đi chứ, đừng cứ luôn muốn quanh quẩn bên người em nữa.”

Lục Thiệu Huy duỗi tay xoa mũi một cái, thật ra anh muốn qua bên công hội thành phố vẫn rất đơn giản thôi, vì trước đây bên đó cũng khá muốn điều anh qua, chỉ là khi ấy Diệp Bảo Châu mang thai kèm theo một đống chuyện khiến anh phải từ chối, nhưng bây giờ con đã bắt đầu lớn rồi, quả thật anh cũng nên cân nhắc đến việc phát triển hơn.




Bình Luận (0)
Comment