Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 743 - Chương 743: Đại Kết Cục 6

Chương 743: Đại Kết Cục 6
Chương 743: Đại Kết Cục 6
canvasa1c7430.pngCòn không bằng tặng tiền ℓuôn cho rồi.

Cô mím môi: “Em cũng không nói mình không vui, em thấy mấy hôm trước anh huênh hoang như vậy còn tưởng anh sẽ biến ra món quà mới mẻ thế nào cho em nữa chứ.”

Lục Thiệu Huy cười một tiếng: “Anh cảm thấy rất mới mẻ mà, bằng không, em ℓại nhìn kỹ hoa bên trong đi?”

canvasa1c7431.pngPhía sau tờ Đại Đoàn Kết ℓà màu hồng, người đàn ông cuộn tờ tiền ℓại rồi kẹp vào bên trong những bông hoa này, mấy tờ tiền này đều được cuộn ℓại một cách rất đẹp mắt, nhìn thoáng quá trông rất giống hoa, ℓại vì ánh đèn trong phòng ngủ cũng rất mờ cho nên mới đầu cô không nhìn thấy rõ.

Lục Thiệu Huy thở ra một hơi, còn chưa nói gì thì cô gái đã lại bảo: “Không phải tiền anh móc từ chợ đen ra đấy chứ?”

Lục Thiệu Huy bật cười, sau đó kéo cô gái từ bên cạnh về phía mình, ôm vào trong lòng, qua một lúc lâu sau anh mới đáp: “Không thể nói là kiếm được ở chợ đen, mấy hôm nay anh hợp tác với người khác bán mấy cái radio kiếm được thôi.”

Hô hấp của Diệp Bảo Châu trở nên căng thẳng, nhìn chằm chằm vào anh: “Nếu như để người khác phát hiện ra không phải là xong đời hay sao?”
Giọng nói trầm và dày của anh vang lên bên tai khiến trái tim Diệp Bảo Châu hơi xao xuyến: “Đồng ý với anh chuyện gì cơ?”

Lục Thiệu Huy cười khà khà, trực tiếp bế thốc cô lên: “Ngủ trước rồi nói sau.”

Diệp Bảo Châu kinh ngạc hô một tiếng sau đó bị anh đè lên giường, cũng không biết đã qua bao lâu, hai người đều thở hồng hộc chui từ trong ổ chăn, Diệp Bảo Châu vẫn chưa quên mà hỏi: “Lần này có thể nói cho em được chưa?”
Lục Thiệu Huy ôm eo cô, nhíu mày: “Chuyện này quan trọng sao? Dù sao anh cũng đã giao hết lại cho em rồi.”

Tay của Diệp Bảo Châu ôm chặt anh hơn: “Quan trọng chứ, bằng không em cũng không biết vậy mà anh còn lén lút tích quỹ đen!”

Bị cô cọ tới cọ lui, cơ thể mềm mại đó khiến cả người Lục Thiệu Huy cứng ngắc, yết hầu hơi di chuyển, anh hơi dán sát bên tai cô: “Nói cho em biết cũng được, nhưng em phải đồng ý với anh một chuyện.”
Lục Thiệu Huy nhíu mày: “Em yên tâm, nguyên vật liệu là bọn họ kiếm được, còn anh chỉ phụ trách lắp ráp mà thôi, cho dù bọn họ bị bắt thì anh cũng không bị sao cả, dù sao thì anh cũng có thể giả bộ như không biết bọn họ lấy đi làm gì.”

Diệp Bảo Châu chậm rãi thở ra một hơi, bây giờ quá nghiêm ngặt cho nên trước đây cô vẫn luôn không thính có dính dáng quan hệ gì đến chợ đen, bây giờ nghe anh nói như vậy cũng thấy yên tâm hơn một chút rồi.

Cô hơi bĩu môi: “Bây giờ vẫn phải cẩn thận một chút mới được, hiện giờ chúng ta cũng không thiếu tiền, sau này anh đừng làm vậy nữa, em chỉ muốn sau này cuộc sống của chúng ta trải qua êm đềm thôi.”
Đôi mắt đen láy của Diệp Bảo Châu trừng to, chỉ vào mấy tờ tiền này và hỏi người đàn ông: “Đây là Đại Đoàn Kết?”

Lục Thiệu Huy gật đầu: “Ừ, là Đại Đoàn Kết ấy, giờ em nói xem thì bó hoa này có được tính là mới mẻ không?”

Đôi mắt của Diệp Bảo Châu cong lại thành vầng trăng khuyết, sau đó lôi hết toàn bộ tiền trong hoa ra nhìn một lượt, hình như thật sự cũng không ít đâu, cô vừa giở ra vừa nói: “Có, đương nhiên là có rồi.”
Cô nhìn người đàn ông rồi nở nụ cười: “Ôi chao, tiền cũng nhiều quá nhỉ? Hẳn một trăm sáu mươi sáu đồng?”

Lục Thiệu Huy xoa mũi: “Cái đó để chúc mừng em được thăng chúc, hy vọng sau này em sẽ luôn một đường thuận lợi, em không thích sao, không vui?”

Đương nhiên Diệp Bảo Châu cũng biết hàm nghĩa này rồi, cô ôm chầm lấy cổ người đàn ông, trực tiếp hôn chụt lên mặt anh một cái: “Đương nhiên là thích rồi, nếu anh có thể nói cho em biết khoản tiền này từ đâu mà có thì em lại càng vui hơn.”
Nói xong, cô đạt hoa sang một bên, lập tức hỏi tiếp: “Chỗ này chừng bao nhiêu tiền thế?”

Lục Thiệu Huy nhìn bó hoa bị cô đặt sang một bên một cách vô tình, trong lòng lại thở dài, biết ngay cô gái này chỉ thích tiền thôi mà, lần này cũng không thèm ngắm hoa nữa rồi: “Em tự đếm đi.”

Diệp Bảo Châu nhanh chóng đếm tiền, một tờ, hai tờ, ba tờ, đếm đến cuối cùng tổng cộng có mười sáu tờ Đại Đoàn Kết, ngoài ra còn có mấy tờ một đồng, cũng màu hồng, tổng lại là một trăm sáu mươi sáu đồng sáu hào.


Lục Thiệu Huy nở nụ cười, trong nhà không thiếu tiền thật nhưng có ai ℓại không thích tiền chứ, hơn nữa radio ℓà vật đắt đỏ, cũng không phải thứ mà người thường có thể kiếm được cho nên bán thứ này vẫn khá an toàn.

canvasa1c7432.pngCó chồng và con nghe ℓời, chỉ cần mọi người đều bình an vô sự ℓà được, đây chính ℓà cuộc sống tốt đẹp mà cô hằng ao ước.







Bình Luận (0)
Comment