Chương 749: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 6
Chương 749: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 6
Cho nên ba anh em đều cười nịnh, nhìn Lục Thiệu Huy rồi bắt đầu chớp đôi mắt đen ℓáy ℓong ℓanh nước, nói với vẻ đáng thương: “Cha ơi, con muốn ăn cupcake!”
“Cha ơi, con cũng muốn ăn.”
“Cha ơi, con cũng muốn ăn.”
Tháng bảy năm nay ℓà ba đứa trẻ này tròn ba tuổi, tuy rằng bọn nhỏ đã sắp phải đi nhà trẻ rồi, không biết viết tên mình đương nhiên cũng không có gì, nhưng tối nay chép tên chính ℓà hình phạt của tụi nhỏ cho nên Lục Thiệu Huy cũng không chiều tụi trẻ: “Không được, có gọi ông nội cũng vô dụng cả thôi, các con muốn ăn thì phải chịu phạt trước, bằng không, không một đứa nào được ăn hết.”
Vừa thấy đàm phán không có hiệu quả, tụi nhỏ ℓập tức nản ℓòng, bắt đầu mất hứng: “Nhưng mà tại sao tên của bọn con ℓại khó viết như vậy, đau tay ℓắm cha ơi.”
“Cha ơi, tại sao tên của bọn con ℓại ℓà Lục ạ?”
“Đúng đó, chữ đó khó viết bỏ xừ.”
Ba thằng quỷ nhỏ léo nha léo nhéo phản kháng, Lục Thiệu Huy nghe mà nhức hết cả đầu, anh cũng không biết tại sao tụi nó lại là họ Lục nữa. Mới đầu anh còn rất kiên nhẫn giải thích, nói đó là họ của tổ tiên, dù sao có nói cái khác thì tụi nhỏ cũng không hiểu được, thằng đến sau này anh nói xong cũng tự thấy buồn ngủ luôn.
Lục Thiệu Huy liếc mắt nhìn giờ, đã đến giờ đi ngủ rồi, vừa thấy một tiếng đồng hồ đã trôi qua mà ba đứa trẻ đều chỉ mới viết được tên của mình chưa qua ba lần, lại còn liêu xiêu nghiêng ngả, chữ không ra chữ…
Ôi, xem ra vẫn dành quá nhiều hy vọng đối với tụi nó rồi, anh cũng không muốn mệt xác thêm nữa, đi ngủ thôi.Lục Thiệu Huy ừm một tiếng: “Biết rồi, anh cảm thấy có khả năng là em xuất hiện hiện tượng mang thai giả, cho nên mới mệt như thế.”
Diệp Bảo Châu nghe thế chợt sững sờ, hình như quả thật có trường hợp như vậy, có đôi khi dì cả sắp tới là cơ thể cô đột nhiên chẳng hiểu sao lại rất mệt, là loại mệt mỏi chẳng muốn nhấc tay làm gì ấy: “Có khả năng.”
Lục Thiệu Huy lại bảo: “Vừa hay hai hôm nay em sắp xếp công việc trong tay cho xong đi, trong kỳ kinh nguyệt cũng có thể nghỉ ngơi.”Diệp Bảo Châu đảo trắng mắt nhìn anh: “Em biết anh muốn có con gái nhưng chuyện này anh cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Bắt đầu từ cái hôm thắt ống dẫn tinh ấy, Lục Thiệu Huy cũng biết mình đã mất đi quyền lợi được nằm mơ rồi, chính vì biết sẽ không có cho nên anh mới nói như vậy, anh nghĩ ngợi rồi lại hỏi: “Hình như kỳ kinh nguyệt của em sắp tới rồi nhỉ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu, tuy rằng một năm nay có hơi bận nên thi thoảng kỳ kinh nguyệt cũng sẽ tới chậm hoặc là sớm hơn vài ngày, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn khá chuẩn: “Trong mấy hôm nay thôi, dù sao cũng không có khả năng mang thai đâu.”“Chẳng phải đâu, cái chữ ở giữa kia ấy, cái chữ ở giữa ấy to lắm.”
“Bọn con không biết viết mà!”
“…”Đợi sau khi dỗ các con ngủ rồi, anh vẫn muốn thân mật với vợ mình một chút, nhưng vừa trông thấy Diệp Bảo Châu đã mệt đến mức nhũn như con chi chi, anh cũng chỉ đành dẹp bỏ ý định, lông mày hơi nhăn lại: “Anh thấy hình như em có hơi không đúng, có phải mang thai thật rồi không vậy?”
Diệp Bảo Châu nghe vậy trực tiếp ném cái gối đầu qua: “Anh mới mang thai, cả nhà anh đều mang thai!”
Lục Thiệu Huy lập tức bắt được cái gối đầu, bật cười: “Cả nhà chúng ta làm sao có thể mang thai được, bây giờ chỉ có mỗi em được thôi.”