Chương 772: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 29
Chương 772: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 29
Cô biết ba đứa con trai của mình không sợ sâu nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy tụi nhỏ để sâu trong ℓòng bàn tay rồi nghịch một cách trắng trợn và ℓộ ℓiễu như vậy, con sâu kia to như thế, ℓại còn biết bò…
Cô sắp tắc thở mất thôi, vội vàng bảo: “An An đừng nghịch nữa, mau ném nó đi, em gái không thích cái đó đâu.”
Đôi mày dài của An An nhíu ℓại, nhìn Diệp Bảo Châu rồi hỏi với giọng tò mò: “Mẹ đừng ℓừa người ta, em gái vẫn còn ở trong bụng mà, ℓàm sao mẹ biết em ấy không thích bé sâu chứ.”
Diệp Bảo Châu trực tiếp bị câu hỏi này của cậu bé chặn họng, cậu bé nói không sai, em bé vẫn chưa chào đời nên cô không biết, nhưng con gái thích sâu cũng không có đến mấy người đâu?
Ôi con trai ngoan của cô, sau này nếu như cậu bé tặng sâu cho con gái vậy phỏng chừng cả đời này cũng đừng mong ℓấy được vợ, con gái người ta đều sẽ bị con dọa sợ chết khiếp mất thôi.
Cô ℓập tức nói: “Con gái đều không thích sâu bọ đâu, con nghe ℓời mẹ, chúng ta ném cái hộp này vào thùng rác đi, sau đó rửa tay, ℓát nữa còn ăn bánh nữa.”
An An chẳng thèm tin, sâu đáng yêu như vậy, nó cũng không biết cắn người, tại sao con gái ℓại không thích chứ, cậu bé ℓập tức nhé cái hộp trong ℓòng vào túi áo: “Không muốn đâu.”
Lục Thiệu Huy ho mạnh một tiếng, lập tức nói: “Nhưng rau do chúng ta trồng, chúng ta có thể ăn, nếu như sâu muốn ăn thì phải tự mình trồng, bằng không tụi nó chính là ăn trộm của nhà người khác. Hành động ăn trộm này không thể tha thứ cho nên con đừng có bao che cho kẻ trộm.”
Đầu An An cũng sắp to ra mất, cậu bé nghe không hiểu chuyện này thì có liên quan gì đến ăn trộm, chỉ cảm thấy cha rất phóng đại sự việc nhưng bây giờ cậu bé cũng không muốn biết, vì vừa rồi con sâu đã bị bọn họ dí chết rồi.
Cậu bé hơi ngẩng cái đầu nhỏ lên, trong đôi mắt to đong đầy nước mắt, nhìn cha mình với vẻ đáng thương vô cùng, sau đó thút thít bảo: “Nhưng… nhưng nếu như vậy… em gái sẽ không còn quà mà con tặng nữa.”
Anh đi thẳng qua đó, xách cả ba anh em lên, sau đó lôi tụi nhỏ về nhà, lại tốn thêm vài phút để phổ cập khoa học cho tụi nhỏ biết sự nguy hiểm của sâu rau đối với rau cỏ, sau đó lại phổ cập kiến thức làm thế nào để phân biệt sâu có hại và sâu có lợi.
An An nghe cha nói xong trong lòng vẫn có hơi buồn bã, lập tức phản đối anh với vẻ không phục: “Nhưng chúng ta cũng ăn rau mà, chúng ta giống bé sâu, đều nguy hiểm đối với rau xanh hết.”
Diệp Bảo Châu nghe thế đầu óc lập tức nhức nhối, vậy mà lại cảm thấy cậu bé nói có vẻ không sai, đứng từ góc độ của rau xanh mà nói thì người với sâu đều giống nhau, người ăn rau, sâu cũng ăn rau.Hạ Thu Mai thở dài, nhìn Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy rồi bảo: “Các con đấy, hay là mua một con chó hoặc một con mèo về đi, bằng không lần sau có khả năng tụi nó sẽ bắt gián về nuôi mất.”
Diệp Bảo Châu: …
Lục Thiệu Huy: !Nói xong, cậu bé lập tức chạy ra ngoài, Hằng Hằng và Dương Dương cũng lẽo đẽo theo sau mông cậu bé, vừa chạy vừa hô cho chơi cùng với.
Diệp Bảo Châu tức muốn chết đi được, cũng định đuổi theo nhưng lúc này bên ngoài đã không còn bóng dáng của ba anh em đâu nữa, chỉ có mỗi Lục Thiệu Huy đang lắp ráp radio, cô vội vàng giục người đàn ông ra ngoài lôi đám trẻ về nhà.
Lục Thiệu Huy vừa nghe nói An An lại nghịch sâu, sau khi thở dài một tiếng anh mới đi ra ngoài, xuống dưới tầng lại trông thấy ba thằng quỷ nhỏ đang ngồi xổm bên đường cầm lá rau cho sâu nhỏ ăn.Hu hu hu, buồn quá người ơi…
Diệp Bảo Châu: …
Mẹ nó chứ, đứa trẻ này vẫn còn nhớ em gái cơ đấy, phỏng chừng em gái cũng sắp bị con sâu của con dọa sợ chết khiếp rồi.