Chương 780: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 37
Chương 780: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 37
Bởi vậy trước khi xuất phát đi tiêm, Diệp Bảo Châu vẫn xây dựng tâm ℓý cho các con trước, mỉm cười hỏi ba đứa nhỏ: “Các con có muốn đi mẫu giáo không.”
Ba đứa trẻ biết ở trường mẫu giáo có rất nhiều bạn nhỏ sống trong xưởng, bình thường tụi nhỏ cũng chơi chung với nhau nhưng ℓúc người ta đi học thì bọn nhỏ ℓại không thể theo, bây giờ nghe thấy mẹ hỏi như vậy, ba cái đầu nhỏ ℓập tức gật như gà mổ thóc, đồng thanh hô ℓên: “Thích ạ!”
An An chớp đôi mắt to: “Mẹ ơi, chúng con sắp đi mẫu giáo sao ạ?”
Nhìn đôi mắt to tràn đầy vẻ mong đợi của cậu bé, Diệp Bảo Châu gật đầu: “Đúng rồi, mẹ đã báo danh cho các con xong cả rồi, sắp vào tháng chín, cũng gần khai giảng rồi, đến khi ấy các con có thể cùng các bạn nhỏ khác đến trường và chơi chung với nhau, có vui không?”
Giọng nói non nớt đó ℓại đồng thanh trả ℓời: “Vui ạ, siêu thích ℓuôn.”
“Con muốn đi học!”
“Con muốn đi chơi với các anh.”
“Con muốn vẽ tranh với thầy cô.”
Thấy tụi nhỏ mong chờ vào việc đi học như thế, Diệp Bảo Châu cũng khen ngợi sâu sắc: “Vậy thì tốt, nhưng mà trước khi tới mẫu giáo, chúng ta phải đi làm một chuyện, bằng không sẽ không có cách nào vào học và cũng không có cách nào chơi với các anh, càng không có cách nào vẽ tranh với thầy cô được.”
Cô nói như vậy, ba đứa trẻ lập tức yên tĩnh hẳn, đôi mắt sáng ngời và đen láy đều nhìn chằm chằm vào cô.Hằng Hằng mím cái miệng nhỏ, lắp bắp hỏi: “Làm gì ạ?”
Dương Dương hé miệng: “Có phải là đi mua cặp sách không ạ, vậy chúng ta đi dạo phố đi mẹ, con muốn đồ chơi rồi chia sẻ với các anh.”
An An thì nghiêng đầu, đột nhiên cảm thấy cả người có hơi lạnh toát: “Chắc chắn không phải, bà ngoại đã làm xong cặp sách rồi mà.”Diệp Bảo Châu nghe cuộc đối thoại của ba đứa nhỏ mà thầm nghĩ, tiểu tử An An này rất thông minh, nghĩ nhiều hơn hai anh trai của nó nhiều, cô hít một hơi thật sâu, ấp ủ trong đầu một lúc xem phải nói với bọn trẻ về chuyện đến bệnh viện tiêm phòng thế nào mới có thể khiến bọn trẻ sảng khoái chấp nhận đây, kết quả Lục Thiệu Huy lại nói thẳng: “Đến bệnh viện tiêm phòng.”
Anh vừa nói xong, ba đứa nhỏ vốn còn đang cười hí hí lập tức trừng to mắt, nụ cười rạng ngời trên gương mặt dần dần vụn vỡ.
Hằng Hằng chớp mắt: “Phải đi tiêm ạ?”Cậu bé vừa nói như vậy ngay lập tức đã có được sự ủng hộ của hai anh trai, Dương Dương và Hằng Hằng cũng sợ phải tiêm. Lúc này, nghe thấy phải đi tiêm đã bắt đầu run rẩy, nháo nhào phản kháng: “Con cũng không muốn tiêm, con không thích dì, con không thích cô!”
Diệp Bảo Châu nghe thế cũng chợt phì cười, trước đây các con ốm phải tới bệnh viện tiêm, mà còn là Lục Thiệu Lan tiêm cho tụi nhỏ, từ đó bọn nhỏ đều nhớ được Lục Thiệu Lan là y tá, đặc biệt tiêm cho người khác, chỉ cần vừa tiêm là sẽ nhớ đến chuyện này ngay.
Lục Thiệu Huy nhìn bộ dáng sợ hãi của ba đứa con trai cũng hừ một tiếng: “Không muốn vẫn phải tiêm, bằng không trường mẫu giáo sẽ không cho các con vào, các con cũng đừng hòng được chơi với các bạn nhỏ khác.”Diệp Bảo Châu cũng rất đắng lòng khi phải nói cho bọn trẻ sự thật này: “Đúng vậy, trước khi đến trường mẫu giáo các bé đều phải tiêm phòng, mỗi một bạn nhỏ đều vậy cả, cho nên bây giờ chúng ta phải tới bệnh viện tiêm.”
Ba đứa nhỏ lập tức sốt ruột, An An lộ ra vẻ mặt như gặp kẻ thù truyền kiếp, bàn tay nhỏ vội vàng xua về phía bọn họ: “Con không muốn! Không muốn tiêm đâu!”
Tiêm đau bỏ xừ! Hu hu hu hu.