Chương 782: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 39
Chương 782: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 39
Hằng Hằng: …
Sớm biết thế mình đã không nói gì rồi!
Ba đứa trẻ gục cái đầu nhỏ, rất không muốn đi tiêm, nhưng mẹ ℓà xưởng trưởng mà, ℓà xưởng trưởng đó!
Bỏ đi, nể mặt bánh ngọt có ℓẽ bọn trẻ có thể cân nhắc ℓại một chút…
Vì thế, chuyện tiêm phòng này đã giải quyết xong như vậy, chẳng qua Diệp Bảo Châu cũng nghĩ đến câu đuổi việc mà Hằng Hằng vừa mới nói kia, cảm thấy thật đau đầu.
Bọn họ chưa bao giờ từng dạy con như vậy nhưng ba đứa trẻ này hoạt động ở trong xưởng nhiều, người quen biết cũng nhiều, ℓời mà người khác tùy tiện nói ra đều nghe vào tai hết.
Nhưng bọn họ cũng không thể đám trẻ có ℓoại suy nghĩ mẹ mình ℓà xưởng trưởng, không nghe ℓời thì sẽ đuổi việc này được, vì thế trên đường đi tới bệnh viện, Diệp Bảo Châu ℓại nhẹ giọng nói với đám trẻ: “Tuy mẹ ℓà xưởng trưởng nhưng mẹ cũng ℓà công nhân, ℓàm việc cũng phải có quy tắc, không thể tùy tiện đuổi việc người khác.”
…
Hơn nữa, bình thường ba đứa trẻ này vẫn rất đoàn kết, có cãi nhau thì người khác đều không thể cãi thắng được tụi nó, nếu có đánh nhau thật thì bọn trẻ chắc chắn cũng sẽ xông lên đánh một thể.
Nghĩ đến đây, Diệp Bảo Châu nhanh chóng nhìn ba đứa con trai: “Tiêm xong là chúng ta có thể đi học ngay, đến khi ấy các con ở trường học cũng không thể tùy tiện đánh người đâu đấy, bằng không đến khi ấy cha mẹ của bạn nhỏ khác cũng sẽ tới tìm cha mẹ cáo trạng các con.”Cô đã rất quen thuộc bệnh viện bên này rồi, sau khi bọn họ đến, Lục Thiệu Huy và Hạ Thu Mai dẫn lũ trẻ đi tiêm còn một mình cô đi qua khám thai.
Khoa sản cũng không tính là đông người cho lắm, nhưng trên cơ bản người nào cũng đỡ cái bụng bầu to, sau khi lấy số xong Diệp Bảo Châu đi xếp hàng, lúc xếp hàng hình như cô nhìn thấy bóng dáng của Vu Tuệ?
Dương Dương hơi nhíu mày: “Vậy nếu người khác đánh bọn con thì sao, bọn họ cũng không thể đánh lại sao?”
Vấn đề này không thể vơ đũa cả nắm được, Lục Thiệu Huy lập tức bảo: “Người khác bắt nạt các con thì cứ đánh trả, cái này gọi là phòng vệ chính đáng, cũng gọi là tự bảo vệ bản thân, nhưng các con không thể ra tay đánh người ta trước, biết chưa?”
Diệp Bảo Châu lập tức tiếp lời: “Sau đó phải kịp thời báo với giáo viên.”Dương Dương cũng nhíu mày với vẻ mất hứng: “Đúng đó, vừa rồi mẹ còn hung dữ nói muốn đuổi tụi con, mẹ không phải xưởng trưởng tốt.”
Diệp Bảo Châu: …
Cô hung dữ chỗ nào, ba thằng quỷ nhỏ này!Bây giờ còn chưa tới trường mẫu giáo nữa, An An cũng không muốn nghe nhiều lời như vậy mà chỉ một lòng nhớ thương bánh ngọt, vì thế cậu bé nhanh chóng gật đầu: “Con biết rồi, bây giờ con chỉ muốn ăn bánh ngọt rồi sau đó đi tiêm thôi.”
Đã lề mề gần một tiếng rồi, hôm nay cũng là ngày Diệp Bảo Châu đặt hẹn khám thai định kỳ cho nên cũng không muốn lải nhải tiếp với bọn trẻ nữa: “Không được, nhưng mẹ có thể mua trước, các con phải tiêm xong mới có thể ăn, bằng không sẽ không có, tự các con thương lượng với nhau đi.”
Ba đứa nhỏ nhìn sắc mặt nặng nề của mẹ vì thế ba cái đầu nhỏ nhanh chóng chụm lại bàn bạc với nhau, cho nên lúc ra khỏi cửa, Diệp Bảo Châu cũng vòng đến cửa hàng bán lẻ mua bánh ngọt nhỏ sau đó mới đến bệnh viện.Cô còn chưa nói gì thì Lục Thiệu Huy đã lên tiếng: “Đó là do chính các con tự nói, mẹ chẳng qua chỉ thuận theo trả lời các con mà thôi, cho nên sau này không thể nói ra mấy câu như vậy nữa, bằng không có khả năng sẽ rước tới phiền phức cho công việc của mẹ, biết chưa?”
Bây giờ, ba đứa nhỏ nghe nói lời nói của mình có khả năng sẽ rước tới phiền phức cho mẹ mà sững sờ, cũng nhanh chóng gật cái đầu nhỏ.
Lời mà trẻ con nói có đôi khi cũng là vô tâm, ngược lại Diệp Bảo Châu không để ý lời mà bọn trẻ nói sẽ mang tới phiền phức gì cho mình, chỉ lo ba đứa tụi nó đến trường mẫu giáo liệu có đánh nhau với người khác không thôi?An An chớp mắt, tò mò hỏi: “Quy tắc là gì ạ?”
Diệp Bảo Châu thật sự không biết tại sao con trai cô lại hiếu học như vậy, mới bảo: “Chính là mẹ làm việc cũng phải dựa theo quy định trong xưởng, không thể tùy tiện đuổi việc người ta.”
Lúc này, Hằng Hằng mới hừ một tiếng, nói: “Vừa rồi mẹ còn muốn đuổi tụi con cơ mà!”