Chương 789: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 46
Chương 789: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 46
Diệp Bảo Châu đã nhận văn kiện và đang đọc, quả thật chỉ ℓà cấp thành phố mà thôi: “Cấp thành phố cũng không tồi, đã hơn mười năm không bình bầu rồi, năm nay chắc chắn có rất nhiều người tham gia, người tham gia nhiều thì người xuất sắc cũng nhiều, em không đắc cử cũng ℓà chuyện bình thường, dù sao cho dù cấp tỉnh hay cấp thành phố cũng đều không sao cả, đều ℓà huân chương mùng tám tháng ba cả.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Nhưng trợ cấp khác nhau đấy, cấp quốc gia với cấp tình đều khá nhiều.”
Diệp Bảo Châu cũng không dựa vào trợ cấp này để ăn cơm nên chỉ mỉm cười, nhìn anh: “Sao thế, bây giờ hình như anh đầu cơ hơn cả em rồi đấy.”
Lục Thiệu Huy mím môi: “Không thể nói như thế được, đánh đổi rồi muốn nhận được hồi báo cũng ℓà chuyện bình thường.”
Diệp Bảo Châu ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ ℓấy được mỗi cấp thành phố thôi chỉ có thể chứng minh một điều ℓà em đánh đổi vẫn chưa đủ, sau này vẫn phải tiếp tục cố gắng.”
Lục Thiệu Huy cũng không tiếp câu này: “Vậy đến khi ấy anh sẽ đi nhận thưởng cùng em.”
Anh vừa mới nói xong thì An An đã quay đầu qua nhìn, hào hứng bảo: “Mẹ ơi, con cũng muốn đi cùng mẹ.”
Hằng Hằng giơ tay: “Con cũng đi, con muốn ngồi xe hơi.”
Diệp Bảo Châu còn chưa nói gì thì Lục Thiệu Huy đã hừ một tiếng: “Đi cái gì. Không cần các con đi theo, ở nhà ngoan ngoãn đi học đi, biểu hiện cho tốt một chút, tranh thủ sau này cũng lấy được giấy khen giống như mẹ các con.”
Đôi mắt của Dương Dương sáng ngời: “Vậy nhận được giấy khen bọn con cũng có bánh ngọt và kẹo sữa thỏ trắng đúng không?”Diệp Bảo Châu cũng không để ý đến sự buồn bực của đám trẻ, ngày hôm sau đi làm, cô cũng cầm văn kiện qua xác nhận với Quách Hữu Bình. Quách Hữu Bình cũng giải thích với cô rằng vì năm nay là năm đầu tiên cho nên người tham gia vô cùng nhiều, người không được bình bầu cũng rất đông, có vài công xưởng còn không có nổi một người nào.
Diệp Bảo Châu cũng không để ý đến kết quả bình bầu, bây giờ đã xác nhận rồi vậy cô cũng phải chuẩn bị đến hôm ba mươi lên thành phố nhận thưởng. Hôm ấy Lục Thiệu Huy cũng đi cùng cô qua đó.
Đến nơi, anh không thể đi vào nên chỉ có một mình Diệp Bảo Châu vào hội trường. Cô phát hiện người tới đây thật sự rất đông. Tầm nhìn lại liếc qua hội trường một vòng, cũng nhìn thấy người của Vạn Phúc, chẳng qua cô cũng không quen nữ đồng chí kia cho nên cũng không định chào hỏi mà trực tiếp đi đến chỗ ngồi của mình.Đợi sau khi hội trường chật kín người, thời gian hội nghị cũng đã đến, bí thư thành phố cũng tham gia hội nghị lần này và lên phát biểu, sau đó mới là nghi thức trao thưởng.
Lục Thiệu Huy nghe thế bèn thở dài một hơi, mấy thằng quỷ nhỏ này, trong đầu sao chỉ toàn là ăn với ăn thôi vậy, thật chẳng có một chút tiền đồ gì cả: “Đợi học kỳ này được nghỉ, các con lấy được giấy khen đi đã rồi lại nói sau.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy đây chính là lúc phải cổ vũ ba đứa trẻ nhà mình một phen: “Đúng, các con biểu hiện tốt, lấy được giấy khen thì mẹ chắc chắn sẽ thưởng cho các con, cho nên phải cố gắng vào.”
Dương Dương gục cái đầu nhỏ, buồn bã vâng một tiếng, bọn trẻ vừa mới vào trường mẫu giáo chưa được bao lâu. Cô giáo cũng đã nói rồi, cách kỳ nghỉ của học kỳ này vẫn còn rất lâu.”