Thập Niên 70: Nữ Phụ Phản Công ( Dịch Full )

Chương 793 - Chương 793: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 50

Chương 793: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 50
Chương 793: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 50
canvasa1c7930.pngDứt ℓời, ba đứa nhỏ ℓập tức trừng to mắt, nhìn Diệp Bảo Châu rồi kêu ca với vẻ đáng thương vô cùng: “Mẹ ơi, đừng chép phạt mà, đừng đứng góc tường!”

Diệp Bảo Châu không ngờ Lục Thiệu Huy ℓại thật sự góp quỹ đen, cũng không ngờ vậy mà quỹ đen của anh ℓại có tác dụng này. Người đàn ông này cũng thiệt tình, còn tạo bất ngờ ℓàm cái gì, cứ giao thẳng ℓên ℓà được mà.

Về phần các con thì sao, cứ coi như “tố giác” có công đi, chuyện này thôi bỏ qua như vậy đi.

Cho nên cô hắng giọng, nhìn người đàn ông rồi nhanh chóng nói: “Được rồi, các con cũng không cố tình, dặn dò tụi nó ℓần sau chú ý hơn ℓà được.”

Nói xong, cô quay đầu nhìn ba đứa trẻ, nhéo mặt tụi nó: “Lần này không thể tùy tiện động vào đồ của cha mẹ nghe chưa, đi đến nhà người khác cũng vậy, không thể tự ý động vào đồ của người ta, trừ phi người ta đồng ý, đã nhớ chưa?”

Ba đứa trẻ gật đầu, Dương Dương ℓiếm môi nhỏ: “Vậy chúng con có thể cầm tiền đi mua kẹo được không?”

Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy đồng thanh hô: “Không được.”

Đôi mắt của ba đứa trẻ sáng ngời, lập tức ngoan ngoãn nhận sai, thề thốt sau này cũng sẽ không tùy tiện động vào đồ của cha mẹ nữa.

Diệp Bảo Châu toát hết mồ hôi, quả nhiên trẻ con vẫn là trẻ con, vì một viên kẹo mà nhận lỗi nhanh như thế, nếu là bình thường vẫn phải dạy dỗ rất lâu.

Sau đó, ba đứa nhỏ đi tìm Hạ Thu Mai lấy kẹo, Diệp Bảo Châu thì kéo người đàn ông đi vào phòng, ép hỏi anh lần này quỹ đen từ đâu mà có.

Lục Thiệu Huy cũng không có gì để phải giấu diếm cô cả, anh nói thẳng: “Anh đi lắp ráp radio.”
Lục Thiệu Huy hừ một tiếng, nói: “Tiền này là để cho em gái, đến khi ấy em gái ra đời cần phải tiêu rất nhiều tiền, ba đứa các con đừng có mơ.”

Diệp Bảo Châu cũng nói: “Đúng vậy, tiền này chúng ta tạm thời không thể động vào.”

Vốn phát hiện ra có tiền còn đang rất hào hứng, bọn họ cũng đã có dự định cầm tiền đi mua kẹo sữa thỏ trắng luôn rồi, nhưng nào ngờ vậy mà tiền đã bị phát hiện nhưng bánh ngọt đến tay lại tan biến như vậy, thật thất vọng quá đi mất.

Đang thất vọng, tụi nhỏ lại nghe mẹ nói: “Chẳng qua, hôm nay các con tùy tiện động vào đồ của cha cũng không đúng, nếu thái độ nhận sai của các con rất tốt thì mẹ vẫn có thể cân nhắc đến việc kêu bà ngoại cho mỗi đứa ăn một viên kẹo sữa thỏ trắng.”
Đôi mắt đen láy của Diệp Bảo Châu hơi híp lại: “Anh vẫn luôn làm cái này hả?”

Lục Thiệu Huy vội vàng giải thích: “Không phải, trước đó em kêu anh đừng làm nên anh cũng không làm nữa rồi, chẳng qua nửa năm nay mới bắt đầu làm lại, giống như trước kia, anh chỉ phụ trách lắp ráp mà thôi.”

Diệp Bảo Châu hơi thở ra một hơi: “Vậy thì được, bản thân anh phải chú ý một chút, đừng để bị phát hiện.”

Lục Thiệu Huy nghe thế cũng liếc mắt nhìn cô với vẻ nghi ngờ, trước đây khi anh làm cái này cô còn nghiêm túc kêu anh đừng làm, vậy mà bây giờ lại không nói gì cả?




Anh nhướng mày hỏi: “Lần này em đồng ý cho anh làm sao?”

Diệp Bảo Châu nở nụ cười, chợ đen vẫn luôn tồn tại, trước đây chỉ càng nguy hiểm hơn mà thôi, nhưng bây giờ đã sắp sang năm bảy mươi tám rồi, sẽ không còn giống như trước đây, thi thoảng lại có đội duy trì trật tự nhìn chằm chằm, đến khi ấy tốp người đầu tiên làm mấy thứ này, xác suất phát tài cũng rất lớn nên cô không có lý do gì để không ủng hộ người đàn ông cả.

Cô cười tươi rạng rỡ: “Đã là lúc nào rồi, em có gì mà không đồng ý chứ, bây giờ anh đang ở công hội, phải chú ý đến an toàn hơn mới được.”

Cuối cùng thì trái tim treo lơ lửng của Lục Thiệu Huy cũng hạ xuống, anh cũng nghĩ như vậy, bây giờ đã là thời điểm nào rồi, anh cũng không gửi hàng tích hàng, thai thứ hai của nhà bọn họ đã sắp chào đời rồi, anh muốn kiếm thêm ít tiền cũng vẫn có thể đi: “Được, anh sẽ cẩn thận hơn.”




Bình Luận (0)
Comment