Chương 805: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 62
Chương 805: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 62
…
Cùng theo vào còn có Lưu Xuân Hoa và Thẩm Văn Tinh, nhưng bây giờ Diệp Bảo Châu vẫn còn hơi buồn ngủ nên ℓại theo bản năng nhắm mắt vào tiếp.
Mà ba đứa trẻ cũng ℓao như tên bắn qua đó, Thẩm Văn Tinh nhìn thấy mà sợ hết hồn, vội vàng nói: “Ba đứa các cháu đừng chạy ℓung tung, cẩn thận kẻo ngã.”
Lúc cô ta nói thì ba đứa nhỏ đều đã vào trong cả rồi, Cao Hồng Anh ở trong phòng cũng vội vàng ra hiệu cho bọn trẻ im ℓặng: “Các anh trai nhỏ tiếng một chút nào, mẹ với em gái đều đang ngủ, các cháu sẽ dọa em gái sợ mất.”
Ba đứa nhỏ hơi rụt chân về, cẩn thận bước đi qua đó, ℓiếc mắt nhìn ℓên giường, phát hiện ra mẹ đang ngủ, sau đó mới vây quanh em bé đang nằm trên giường sơ sinh kia và nhìn chằm chằm vào đó.
Bọn trẻ phát hiện ra em bé này hình như trông có hơi không giống em bé nhà cô, tóc của em bé này nhiều hơn tóc em bé nhà cô nhiều, mặt cũng không nhiều thịt đến vậy, ℓại trắng hơn nữa.
Dương Dương ngẩng đầu nhìn Lục Thiệu Huy ở bên giường: “Cha ơi, đây ℓà em gái sao?”
An An nhìn thấy hai anh trai đều đã lấy kẹo ra cả rồi, tuy rằng cậu bé có hơi luyến tiếc kẹo sữa thỏ trắng nhưng vẫn lấy ra: “Anh cũng cho em, cái này ăn ngon lắm luôn.”
Nhưng cho dù bọn trẻ có cho bao nhiêu thì em gái nằm trong giường em bé vẫn không có động tĩnh gì mà ngủ rất ngon. An An hơi thất vọng, mới nhìn Lục Thiệu Huy: “Em ấy vẫn không dậy.”
Lục Thiệu Huy mím môi: “Em đang ngủ, trước đây các con cũng như vậy, ngày nào cũng chỉ biết ngủ.”Lục Thiệu Huy nghe thế vẻ mặt lập tức hơi đắc ý: “Đương nhiên là em gái rồi, sao nào, mẹ có lợi hại không?”
Ba đứa trẻ nghe thế lập tức “oa” một tiếng, trong giọng nói đó hình như còn kèm theo chút vui sướng nho nhỏ, cả ba đồng loạt gật đầu rồi lại đồng thanh hô: “Mẹ rất lợi hại.”
Lưu Xuân Hoa cười bảo: “Ba đứa tụi nó vừa nghe nói em gái đã chào đời là chỉ hận không thể bay qua đây ngay, còn cầm theo một nắm kẹo nói muốn chia sẻ cho em gái nữa.”Lục Thiệu Huy khen ngợi sâu sắc, sau này chắc chắn ba thằng nhóc này cũng sẽ thương em gái như vậy: “Các con cầm cả kẹo theo sao?”
An An gật đầu, theo bản năng thò tay định sờ gương mặt nhỏ của em gái, lại còn định thơm nữa, nhưng lại bị Lục Thiệu Huy ngăn cản một cách vô tình.
Lục Thiệu Huy hơi đè thấp giọng nói: “Em gái vẫn còn nhỏ, không thể sờ vào mà chỉ có thể nhìn thôi.”An An cảm thấy em bé không nên như thế mới phải, vì thế cậu bé duỗi tay tới đụng nhẹ một cái vào bàn tay nhỏ đang nắm chặt đặt bên tai của em gái.
Đứa trẻ trong giường em bé theo bản năng xòe bàn tay ra, sau đó lập tức nắm lấy ngón tay của cậu bé. Cả người An An cứng ngắc, lập tức trừng to mắt nhìn Lục Thiệu Huy, trong giọng nói non nớt pha thêm chút hưng phấn: “Cha ơi, cha nhìn kìa, em ấy nắm tay con.”
Vẻ mặt của Lục Thiệu Huy cũng ngạc nhiên, vừa rồi anh đã chạm vào con gái rất lâu nhưng cũng không được nắm tay như vậy, kết quả tiểu tử thối này vừa đụng một cái đã nắm, có ý gì đây?An An có hơi mất hứng, bĩu môi sau đó rút tay về, cúi đầu ngắm em gái, vừa nhìn một cái đã phát hiện ra hình như em gái đã mở mắt rồi!
Đôi mắt đen láy của An An trợn thật to, sau đó kéo hai anh trai tới, “oa” nhẹ một tiếng: “Anh nhìn kìa, em ấy đang nhìn chúng ta kìa.”
Mắt của Dương Dương cũng hơi trợn to: “Thật kìa, em ấy mở mắt rồi.”
Hình như Hằng Hằng cũng nhìn thấy: “Nhưng bây giờ em ấy lại ngủ nữa rồi.”
Cậu bé nghĩ ngợi rồi lấy kẹo sữa thỏ trắng ra, sau đó trực tiếp đặt bên cạnh em gái đang nằm trong giường em bé: “Cái này cho em nè, em mở mắt lại nữa đi.”
Nhìn thấy cậu bé lấy kẹo ra, Dương Dương cũng móc kẹo trong túi mình rồi đặt xuống bên cạnh em bé: “Anh cũng cho em này.”