Chương 807: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 64
Chương 807: Ngoại Truyện: Ngày Thường Của Đám Trẻ 64
Cao Hồng Anh nhìn Hằng Hằng và An An: “Vậy các cháu thì sao, muốn em gái tên gì?”
Hằng Hằng cũng đồng ý với anh trai, cậu bé cảm thấy em gái rất thơm, trên người còn có mùi sữa, trông giống y như kẹo sữa thỏ trắng ấy, ℓàm người ta rất muốn thơm: “Cứ gọi Đường Đường đi ạ.”
An An nghĩ ngợi, nhưng cậu bé còn nhỏ, cũng không biết nên đặt cho em gái tên gì cho nên cũng đành gật đầu: “Đường Đường ạ.”
Bây giờ Dương Dương đã nhận định ℓà tên này rồi: “Gọi Đường Đường cơ.”
Hằng Hằng nhìn Diệp Bảo Châu và Thẩm Văn Tinh, đôi mắt đen láy lộ ra vẻ bất mãn: “Mẹ, cô, hai người không giơ tay sao?”
Diệp Bảo Châu cảm thấy Đường Đường cũng được, gọi lên nghe cũng khá thuận miệng, chỉ là biệt danh mà thôi, không cần phải rối rắm như vậy, cho nên cô cũng chậm rãi giơ tay lên, Thẩm Văn Tinh cũng cảm thấy khá hay nên cuối cùng cũng giơ một tay lên.Thấy bọn họ đều đã giơ tay hết, Lục Thiệu Huy chỉ cảm thấy mình bị phản bội, ôi, vậy mà tên cúng cơm của con gái anh lại để cho ba thằng nhãi thối này đặt mất.”
Cuối cùng thiểu số phải nghe theo đa số, cô gái trẻ trắng mềm vừa mới ra lò cũng đã biến thành bạn nhỏ Tiểu Đường Đường.An An cũng lập tức nói: “Ai đồng ý em gái tên Đường Đường thì giơ tay nào.”
Cậu bé nói xong, ba đứa trẻ sáu cánh tay nhỏ lập tức giơ lên, An An vội vàng nhìn Cao Hồng Anh và Hạ Thu Mai, lại bổ sung thêm: “Bà nội, bà ngoại, hai người cũng phải giơ tay.”Lục Thiệu Huy: “Không được, đợi về nhà cha phải từ từ nghĩ lại cái đã.”
Hằng Hằng nghĩ đến gì đó chợt cười khà khà: “Vậy chúng ta giơ tay đi.”Thật ra Cao Hồng Anh cảm thấy Đường Đường cũng không tồi, hơn nữa ba anh trai này cũng thích, lúc này, thấy ba đứa cháu trai đều đã giơ tay rồi, bà ấy cũng vội bảo: “Mẹ cảm thấy Đường Đường cũng không tệ, rất dễ nghe, hay là cứ đặt tên là Đương Đường đi?”
Tuy rằng những người khác ở đại viện đã nghĩ xong một vài cái tên như Tô Tô, Liên Liên gì đó nhưng bây giờ nghe được hai chữ Đường Đường này, hình như cũng cảm thấy thuận tai hơn tên mà bọn họ nghĩ ra một chút, vì thế cũng tới tấp gật đầu.Sau khi xuất viện được hai ngày cũng đến tết Nguyên Đán năm bảy mươi tám, nhà xưởng cũng cho nghỉ tết. Đứa trẻ này đầy tháng mới sinh, dựa theo phong tục thì ngày này bọn họ cũng sẽ tặng trứng gà đỏ cho bạn bè và người thân. Mấy người ở đại viện không đến bệnh viện được và một vài đồng chí trong nhà xưởng cũng mang theo quà cáp qua đây thăm em bé.
Cao Hồng Anh rất vui vẻ, chỉ là em bé vẫn còn nhỏ quá cho nên cũng không giữ bọn họ lại nhà quá lâu, chỉ nói đợi đầy tháng, đến khi ấy lại mời bọn họ qua đây ăn cơm, mọi người đều hiểu cho, cho nên sau khi ngắm em bé xong cũng lục tục về nhà hết.Đây là thai thứ hai của Diệp Bảo Châu, đẻ rất nhanh và hồi phục cũng nhanh hơn thai đầu tiên rất nhiều, thế nên sau khi nằm viện hai ngày là bọn họ xuất viện ngay. Lúc xuất viện cũng là xe của nhà xưởng tới đón. Diệp Bảo Châu bị Hạ Thu Mai quấn kín như xác ướp từ đầu đến chân, Lục Thiệu Huy cũng phụ trách bế con.
Tuy rằng Lục Thiệu Huy đã từng làm cha nhưng hình như anh phát hiện ra một điều, chính là con gái vẫn có hơi khác con trai, con gái trông mềm hơn một chút, lúc anh bế con, cơ thể cũng cứng ngắc không dám nhúc nhích, chỉ sợ bất cẩn cái là con sẽ rớt, thẳng đến khi về nhà và đặt con lên giường xong, cả người anh mới như sống lại.