Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 54



Ai không biết còn tưởng rằng cô ta sắp lên làm nữ hoàng nữa kìa! Khương Lâm thu dọn bát đũa một chút, sau đó bưng bát mì ra rồi dùng lưới bọc bằng sợi bông do Diêm Nhuận Chi chế tạo, tránh bị côn trùng và ruồi bọ bâu vào.

Cô cầm theo lưỡi hái và dây thừng ra khỏi nhà, đi đến chỗ cây hòe lớn thì gặp được Diêm Nhuận Chi cùng mấy bà lão.

Diêm Nhuận Chi cất giọng nói: “Mẹ Bảo Nhi, con đi đâu vậy?”Khương Lâm bước đến chào hỏi bọn họ: “Cỏ nhóm lửa của nhà chúng ta không còn nhiều lắm, con đi kiếm mảnh giấy, nhánh cây hoặc cái gì đó để bổ sung thêm.

”Bà cụ Thương Vĩ Nghiệp ở bên cạnh cười nói: “Mẹ Bảo Nhi, đốn củi mệt lắm, cô đừng đi.

Tôi kêu Tông Tuệ chặt rồi chia cho cô một nửa.


”Phía bắc thôn Thủy Hòe có một ngọn núi, hiện giờ không cho chặt cây đại thụ, nhưng những cây bụi và dây leo thì chặt cũng không sao cả.

Chỉ là nhìn ngọn núi ở trước mặt, phải leo lên chặt xong rồi lại vác trở về, cũng đủ để mệt nguyên một ngày, phụ nữ không làm được đâu.

Bởi vì nhà của bà Thương có quan hệ với nhà họ Trình, quan hệ với Diêm Nhuận Chi cũng không tệ, cho nên mới muốn để cháu trai của mình giúp cô đốn củi.

Khương Lâm cười nói: “Cảm ơn bà, cháu không đi vào núi, chỉ đi loanh quanh ở gần thôn thôi.

”Vị trí địa lý của thôn Thủy Hòe không tồi, có núi có sông, vào mùa hè và mùa thu cây cỏ tươi tốt, tùy tiện đi tới đâu cũng có thể kiếm được cỏ nhóm lửa.

Cô muốn hiểu biết một chút về hoàn cảnh của vùng lân cận thôn Thủy Hòe, dù sao thì nguyên chủ cũng không có hứng thú đối với chuyện này, cho nên ký ức cũng không nhiều.

Nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, bà Thương cười nói: “Mẹ Bảo Nhi vẫn còn xinh đẹp như vậy, chẳng khác gì thiếu nữ cả.

”Một bà thím khác bĩu môi, muốn chen miệng nói mát, bà Thương lập tức quay mặt đi không để ý, rồi lại cười nói với Diêm Nhuận Chi: "Công việc thêu thùa của bà thật sự càng ngày càng tốt lên, để cho vợ của Đông Sinh học tập một chút, sau đó cho nó thêu để kiếm thêm cái công điểm.

”Diêm Nhuận Chi cười nói: “Con dâu tôi vốn xuất thân là nữ sinh, không có tính nhẫn nại trong việc này.

Chờ Đông Sinh trở về, trong nhà liền nhẹ nhàng, nó cũng không cần phải vất vả lao động nữa.


”Bà Thương nói: “Bà cũng cảm thấy Đông Sinh không có chuyện gì sao ?”Diêm Nhuận Chi gật đầu đáp: “Khẳng định không có việc gì, lúc vừa nghe được chuyện này tim tôi đập thình thịch, nhưng càng về sau càng ngày càng bình tĩnh, tôi liền cảm thấy sẽ không sao.

”Lúc trước khi cha và anh cả chết, bà vô cùng hoảng hốt, cảm giác như trời sập.

Vào lúc này, Trình Như Hải nói Đông Sinh xảy ra chuyện, bà không có cảm giác kia, cho nên cảm thấy không có việc gì.

Nếu không phải Trình Như Hải đem chuyện của Đông Sinh làm ầm ĩ, đơn phương chèn ép bà chuyển nhà, thì bà cũng sẽ không làm quyết liệt với hắn ta đâu.

Giữa trưa trời nắng gắt, Khương Lâm đội một cái mũ bện từ rơm, cõng một mớ nhánh cây nhỏ, gồm cỏ tranh cùng cây hương bồ, đợi đến lúc trở về sẽ ném ở cổng phơi nắng.

Buổi sáng Đại Bảo và Tiểu Bảo được ăn thêm mì sợi, cho nên hai nhóc con hăng say làm việc, không biết mệt mỏi mà đi bắt rất nhiều sâu ở cây bông về cho gà ăn, thuận tiện kiếm thêm một ít công điểm.

“Mẹ, thật là nhiều sâu.

” Tiểu Bảo vui vẻ mà đưa cho Khương Lâm xem một bình thủy tinh màu nâu đậm lớn cỡ một bàn tay.

Khương Lâm không định nhìn nhưng đã muộn rồi, khóe mắt của cô đã nhanh chóng liếc đến bình thủy tinh nhét đầy sâu đang ngọ nguậy muốn bò ra bên ngoài kia, lông tơ trên người cô đều dựng đứng hết lên!Cô bình tĩnh gật gật đầu, cất giọng khen: “Hai đứa quả thật là một tay bắt sâu chuyên nghiệp, đem chỗ này mang về cho gà, để gà đẻ trứng cho chúng ta ăn.


”Tiểu Bảo vô cùng đắc ý, lập tức khoác lên danh hiệu tay bắt sâu chuyên nghiệp cho bản thân, hơn nữa nhóc cũng không tính toán xóa bỏ nó.

Cho dù hầu hết sâu đều là do Đại Bảo bắt, nhóc chủ yếu chỉ phụ trách lấy cái chai để đựng sâu.

Trình Đại Bảo thấy Khương Lâm cắt một ít cỏ hương bồ, phía trên còn có hoa hương bồ xanh ngắt, cậu nhóc cầm lấy: “Chờ cái này chín, mẹ hãy lấy cái này làm gối đầu và bỏ vào ruột chăn.

”Khương Lâm:……Ý của nhóc là gì? Chẳng lẽ cô là một người trưởng thành mà còn không bằng một đứa nhỏ? Cô lập tức nói: “ Về sau mẹ sẽ không cắt hoa hương bồ nữa, để lại vào mùa đông cắt về làm gối đầu.

”Trình Đại Bảo nghe xong liền cho cô một ánh mắt khen ngợi.

Khương Lâm:……Thứ quỷ này có thể làm gối đầu cùng ruột chăn ư? Lời nói ngốc nghếch gì thế.

Sau khi ăn bữa trưa xong, Diêm Nhuận Chi lại xin chỉ thị của Khương Lâm: “Mẹ Bảo Nhi, chúng ta có nên tháo chăn bông cùng áo bông ra để giặt không?”Khương “lãnh đạo” ra vẻ cao thâm suy tính một chút: “Cứ tháo ra giặt đi, còn phải may lại nữa.

”.


Bình Luận (0)
Comment