Diệp Tiểu Muội không phải người rất thích ăn thức ăn ngọt, bây giờ đến kẹo sữa cũng có thể ăn say sưa ngon lành, loại món tráng miệng cấp thần tiên như bánh pudding càng không thể bỏ qua, cô ngước đầu mê muội mút vào.
Vị ngon như vậy, nếu như Tống Thanh Huy vẫn không há mồm không phối hợp, Diệp Tiểu Muội "chà xát ở bên ngoài không tiến vào" cũng có thể thỏa mãn. Nhưng lúc này anh đột nhiên há mồm, không khỏi làm cho người ta có cảm giác đã thích còn ngại, đầu óc Diệp Tiểu Muội còn chưa phản ứng lại, đầu lưỡi đã không tự chủ trượt vào theo viền môi, vừa vặn để Tống Thanh Huy chặn lại.
Lần này cả người Tống Thanh Huy đều cứng ngắc, tứ chi bị cô chăm chú quấn quanh, môi bị chặn kín kẽ, cô thậm chí thỉnh thoảng ôm lấy lưỡi anh đẩy lên, mà anh còn đang hoảng loạn không biết làm sao, Tống Thanh Huy cảm thấy mình lại như công cụ mặc cho người ta định đoạt.
Không, anh cũng không tính là công cụ đủ tư cách, đạo cụ lạnh lẽo, không nên có bất kỳ phản ứng nào, mà anh không cách nào khống chế phản ứng sinh lý.
Thời tiết tháng sáu đã bắt đầu nóng bức, nhiệt độ buổi tối đúng là khá thích hợp, nhưng mặc rất mỏng manh, hai thân thể trẻ trung ôm chặt nhau, vải vóc phong phanh. Diệp Tiểu Muội rất nhanh cảm nhận được một vài thay đổi thân thể của anh Tống, cô đương nhiên không thể ngốc nghếch hỏi anh Tống "cây gậy gì giấu trong túi quần vậy". Diệp Tiểu Muội có kinh nghiệm lão làng khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên hỏi: "Anh Tống, có phải bây giờ anh rất muốn dẫn em đi ăn cơm trước kẻng không?"
Diệp Tiểu Muội còn nhớ chuyện từng đồng ý với chị gái nữ chính, cũng không có ý định làm chuyện kỳ quái mà muốn lừa gạt anh Tống đi ăn cơm trước kẻng, tạm thời trước hết để cho anh phấn khích một chút, cô cũng thuận tiện chiếm hời, sau đó chờ anh cởi quần, cô co giò bỏ chạy, cũng để anh Tống nếm thử cảm giác bị người ta nhử.
Đương nhiên Tống Thanh Huy không đoán được ý nghĩ tà ác của Diệp Tiểu Muội, anh cảm thấy môi mát lạnh, bất giác có chút thất vọng mất mát. Một giây sau mới chú ý tới Diệp Tiểu Muội nói cái gì, cả người vừa thẹn vừa giận, há mồm lại muốn dạy dỗ: "Em là con gái, sao không biết thẹn thùng vậy, câu nói như thế này cũng có thể nói ra khỏi miệng?"
Đã đến mức này lại vẫn không mắc câu, Diệp Tiểu Muội hơi thất vọng xíu xiu, đồng thời lại nổi lòng tôn kính, như thế xem ra anh Tống là cấp bậc ninja rùa, cô trêu chọc không được ngược lại cũng bình thường, không phải sức quyến rũ của cô không cao.
Diệp Tiểu Muội cứ như vậy bình thường trở lại, đối mặt với anh Tống hiếm khi tức đến nổ phổi, cô cũng có thể cúi đầu xin lỗi: "Em xin lỗi mà."
Lần sau em chắc chắn đổi cách hỏi khác uyển chuyển hơn, Diệp Tiểu Muội âm thầm nói.
Nhưng mà giờ cô thành tâm xin lỗi cũng vô ích, Tống Thanh Huy đã bị cô chọc tức chết, ngay lập tức muốn rời đi, chủ yếu là chính anh mất mặt với Diệp Tiểu Muội.
Diệp Tiểu Muội coi trời bằng vung, không kiêng kỵ gì quen rồi, sâu trong lòng Tống Thanh Huy trái lại cảm thấy không nên trách cô, cô nhóc này vốn là cô nhóc hiếu kỳ, đối với cái gì cũng tràn đầy phấn khởi, muốn đi thử một lần, từ khi nghe người ta nói về ăn cơm trước kẻng, cô đã sớm tò mò không dứt, đương nhiên bắt lấy cơ hội muốn thử với anh.
So với Diệp Tiểu Muội lớn mật làm bậy, Tống Thanh Huy không thể tha thứ nhất thật ra là chính mình, uổng công anh lớn hơn Diệp Tiểu Muội vài tuổi, tự nhận là thông minh hơn người, còn tin tưởng mình có thể nắm giữ, sẽ không làm chuyện không nên đối với Tiểu Muội. Bây giờ lại bị một nụ hôn của cô làm cho lòng rối như tơ vò, suýt chút nữa đã bị nắm mũi dẫn đi, phá vỡ kiêu ngạo và tự tin tràn đầy của anh.
Trong phút chốc, đủ loại xấu hổ, tự trách vân vân xông lên đầu, Tống Thanh Huy chỉ muốn lẳng lặng một mình.
DTV
Nhưng chân vẫn không thể rút lên, chỉ cảm thấy trong lượng trên mu bàn chân nặng hơn, Tống Thanh Huy cúi đầu, thì phát hiện Diệp Tiểu Muội thản nhiên đứng lên mu bàn chân anh, cánh tay còn ôm lấy cổ của anh không chịu buông ra.
Tống Thanh Huy bất đắc dĩ nhìn cô: "Tiểu Muội…"
Ý ban đầu là muốn kêu cô xuống khỏi người, à không, là xuống khỏi chân, Diệp Tiểu Muội nháy mắt oán giận với anh: "Còn không phải anh Tống quá cao sao, nhón chân hôn rất mệt đó."
Gương mặt tuấn tú của Tống Thanh Huy lại đỏ lên, trong phút chốc không khỏi ngại nói chen vào, Diệp Tiểu Muội thì lại vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu lên: "Vì thế em nghĩ đến cách này, đứng trên chân của anh, vừa vặn không cần nhón chân là có thể hôn rồi, chúng ta quả nhiên là một đôi trời sinh, chiều cao cũng phù hợp như thế."
Đắc ý cảm thán xong, Diệp Tiểu Muội còn chẳng biết xấu hổ xin khen ngợi: "Có phải em rất thông minh không?"