[Thập Niên 70] Phụ Nữ Không Phải Món Đồ Vô Tri

Chương 4

Thằng bé hơi khựng lại, rồi gật đầu.

 

“Ra đây với tôi một lát, vì mấy người đến mà hôm nay chị cậu phải xin nghỉ làm, bên công trường thiếu người, cậu ra phụ tôi một tay.”

 

“Dựa vào cái gì?!”

 

Chu Doanh trừng mắt, không nói không rằng, vươn tay kéo phắt cậu ta ra ngoài.

 

Chỉ là một đứa nhóc mười lăm mười sáu tuổi, da trắng thịt mềm, từ nhỏ đến lớn chưa từng nếm khổ như thế.

 

Chưa đến nửa buổi, đôi bàn tay trắng trẻo non nớt của Tống An Kiệt đã nổi đầy những vết phồng rộp to bằng hạt lạc.

 

Hồi mới vào công trường tôi cũng bị như thế, phồng rộp chẳng kịp tiêu đã đau đến thấu xương.

 

Lúc đó tôi với Chu Doanh hay ngồi dưới ánh đèn dầu mờ mờ, dùng kim thêu chích vỡ từng cái bọng nước cho nhau, bóp ra hết mủ rồi hôm sau lại đeo găng tiếp tục làm việc.

 

Dần dần, những chỗ từng bị phồng rộp biến thành lớp chai dày cộp, đến mức d.a.o cắt vào cũng chẳng thấy đau nữa.

 

Xưa nay Tống An Kiệt sống sung sướng, giờ mới bị chút khổ thế này sao chịu nổi mà không kêu than?

 

Chỉ là, Chu Doanh đâu phải người dễ mềm lòng. Cứ mỗi lần cậu ta la đau, chị ấy lại vung xẻng đập bốp một cái vào lưng:

 

“Gào cái gì mà gào? Tôi là con gái đây này, tôi có than không?”

 

Tống An Kiệt còn nhỏ, mặt mũi mỏng manh, bị chị ấy quát cho một trận thì chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, lặng lẽ tiếp tục làm.

 

Tối hôm đó, cậu ta chẳng hé nửa lời, ngồi uống nước lọc rồi nhai khô khốc ba cái bánh bao trắng, ăn xong thì lăn ra ngủ.

 

Sáng hôm sau, lúc chuẩn bị rời đi, đến cả việc xách túi cũng khó khăn.

 

Hai cánh tay nghỉ ngơi cả đêm mà chẳng khá lên, ngược lại còn đau nhức hơn cả hôm trước.

 

Cái cảm giác này… chỉ những ai từng làm việc quần quật bằng sức lực của chính mình mới hiểu được.

 

Tôi xách túi, tiễn ba người họ ra bến xe.

 

Từ lúc nào, trời đã bắt đầu rơi những bông tuyết nhỏ li ti, lất phất rơi xuống mặt đất.

 

Anh tôi vẫn không nói một lời, dắt thằng Soái lên xe mà chẳng buồn quay đầu lại. Trước khi đi, còn tiện tay cầm luôn sáu quả quýt mang đến cho tôi hôm trước.

 

Chỉ có Tống An Kiệt là ngoái lại nhìn tôi một cái, ánh mắt lảng tránh, miệng mấp máy mãi mới thốt ra một câu lí nhí:

 

“Chị… em đi đây.”

 

Tôi gật đầu, lặng lẽ nhìn cậu ta bước lên xe.

 

Tuyết rơi xuống vai áo tôi, chưa kịp động đã tan thành nước, lạnh thấm vào tận tim gan.

 

Ít ra thì… nhà họ Tống cũng còn một người chưa hoàn toàn vô phương cứu chữa.

 

Tiễn anh trai và mấy người họ đi xong, tôi lại quay về với công việc thường ngày của mình.

 

Tuyết đã rơi liền mấy ngày, nên các công trình ngoài trời tạm thời phải dừng lại, mấy cô gái bọn tôi bị tổ trưởng điều đi làm việc vặt trong nhà.

 

Trong nhà tuy có ấm hơn chút, nhưng bụi bặm bay mù mịt, hít thở thôi cũng thấy khó khăn. Một ngày làm việc xong, người ngợm bẩn thỉu như vừa lăn lộn trong bùn đất, mặt mũi đầu tóc không còn ra hình người.

 

Phiền phức nhất là… chỉ cần có vài tấm tôn che gió, bọn đàn ông kia liền hiện nguyên hình.

 

Lúc làm ngoài trời thì cùng lắm chỉ dám buông vài câu nói tục, nhưng vào trong nhà rồi, gặp phải mấy tên mặt dày không biết xấu hổ, còn dám giở trò sàm sỡ.

 

Tính cách của tôi vốn mạnh mẽ, bình thường chẳng ai dám chọc vào.

 

Thế mà hôm đó, khi tôi đang đẩy một xe xi măng đi ngang qua một lão thợ hồ ngoài bốn mươi, thì bất ngờ bị ông ta vỗ mạnh một cái vào mông.

 

Tôi hét lên một tiếng chói tai, cơn giận bốc lên ngùn ngụt, chẳng kịp nghĩ nhiều, tôi liền tung một cú đá khiến ông ta ngã lăn ra đất. Rồi không để lỡ một giây, tôi xoay xe lại, đổ cả thùng xi măng thẳng lên người ông ta.

 

Tên thợ hồ tức điên, mặt mũi méo mó gào lên:

 

“Con ranh, mày tưởng mày là thứ gì tốt đẹp lắm à? Còn giả bộ trong trắng trước mặt tao nữa cơ đấy. Tự đi huỷ hôn chẳng phải là vì bên ngoài có tình nhân rồi sao? Biết đâu trong bụng đã có con của người ta, còn ở đây làm ra vẻ thanh cao!”

 

“Mày nói đúng đấy! Tao còn nghe đồn nó lén lấy tiền của cha mẹ mang đi nuôi trai. Hôm anh mày tới tìm, tụi tao đều thấy tận mắt rồi còn gì.” Mấy gã đàn ông đứng cạnh cũng hùa vào, lời ra tiếng vào.

 

Đám người này ấy mà, hễ có chuyện dính tới tiết hạnh của đàn bà là y như mở được cỗ máy phát biểu. Chuyện thật hay không chẳng quan trọng, miễn là có cớ để gièm pha thì cái miệng của chúng hoạt động không nghỉ.

 

Miệng thì ra rả đòi phụ nữ giữ gìn trinh tiết, vậy mà suốt ngày lấy chuyện đó ra bêu riếu người khác. Cái gọi là “bài vị tiết hạnh” ấy, suy cho cùng cũng chỉ là cái khố che đậy sự đê tiện của chúng thôi.

 

Tôi tức đến mặt đỏ bừng, n.g.ự.c phập phồng dữ dội vì giận.

 

Thấy có người bênh, lão thợ hồ càng được nước lấn tới, giọng hống hách:

 

“Con tiện nhân, hôm nay mày không l.i.ế.m sạch chỗ xi măng trên người tao, thì đừng hòng bước ra khỏi cái nhà này!”

 

Tôi nghe vậy, bật cười vì quá tức.

 

“Muốn tôi l.i.ế.m sạch đúng không? Được thôi!”

 

Vừa nói xong, tôi xách luôn cái xô nước lạnh vừa mới kéo lên, “ào” một tiếng, hất thẳng lên người ông ta.

 

Cả căn phòng c.h.ế.t lặng trong giây lát, ai nấy đều ngẩn người trước hành động bất ngờ của tôi.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Chỉ còn tiếng nước nhỏ tí tách trên lớp xi măng là vang lên rõ mồn một.

 

 

Bình Luận (0)
Comment