Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 113

"Thẩm, ta không phải người bản địa, hiện tại đang ở nhờ nhà bà ngoại." Lâm Ngọc Trúc mở miệng hàm hậu thành thật nói.

Người làm mai kia nghe thế, trong mắt lập tức có ghét bỏ.

Lâm thẩm thấy người này ghét bỏ, trong lòng có chút không vui, Mộc Đầu nhà bà hiện tại nhìn qua thì, điều kiện chưa được tốt, nhưng người có năng lực, biết kiếm tiền, bà già này có mắt không biết nhìn châu ngọc.

Lâm Sâm đột nhiên ngồi thẳng thân mình, lại tìm về được chút cảm giác về sự ưu việt.

Tiểu cô nương xem mắt hơi có chút đáng tiếc nhìn Lâm Ngọc Trúc, trong lòng nghĩ cho dù điều kiện bình thường chút cũng được nha, chỉ cần là người thị trấn là được, nàng ấy còn có thể trở về làm nũng với cha mẹ, để bọn họ đồng ý.

Là người nông thôn, còn không có nhà, aiz, đáng tiếc.

Lâm Ngọc Trúc cứ như vậy bị ghét bỏ, Lâm thẩm tức đến đau ngực, thấy con trai nhà mình còn ở bên kia đắc ý, liền cảm thấy con trai mình cũng là một tên ngốc.

Đã quên vừa rồi ai chê ngươi xấu!

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy chuyện xấu hổ nhất đời này cũng chỉ như thế.

Nàng bị ghét bỏ như vậy, Lâm thẩm trong lòng có chút áy náy, miễn cưỡng cười vui nói với người làm mai: "Các ngươi trò chuyện đi, ta cùng cháu trai đi ra gian ngoài nói chút việc."

Người làm mai cười gật gật đầu, vốn dĩ cũng muốn nhân cơ hội cùng đi ra ngoài, để cho người trẻ tuổi có không gian nói chuyện riêng, đang muốn há mồm nói chuyện, liền thấy Lâm thẩm lôi kéo cháu trai đi ra ngoài.

Người làm mai..... Con trai này của ngươi còn muốn xem mắt nữa hay không.

Lâm thẩm mặc kệ mấy người trong phòng là phản ứng gì, dù sao cô nương kia cũng không coi trọng con trai bà, tốn sức cố gắng cưới về, cũng không phải là chuyện tốt.

Lôi kéo Lâm Ngọc Trúc đi vào nhà kho, có chút áy náy an ủi nàng: "Mộc Đầu, ngươi đừng khổ sở, những người này không biết ngươi có bản lĩnh, người có mắt nhìn nhất định sẽ coi trọng ngươi."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, làm như không có việc gì nói: "Thẩm, ta biết mà!"

"Vậy cô nương mấy ngày hôm trước ngươi xem mắt là người thế nào? Người thị trấn, hay là người nông thôn?"

Kế tiếp Lâm thẩm dò hỏi từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Lâm Ngọc Trúc suýt nữa không đỡ được, nếu không phải phản ứng nhanh, có khi còn không lừa qua cửa được.

Chờ hỏi xong một vòng, Lâm thẩm gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Vậy trước mắt cứ chung đụng xem thế nào, nếu cũng là loại người chê nghèo yêu giàu, chúng ta cũng không cần."

Lâm Ngọc Trúc có lệ gật đầu.

Lâm thẩm có chút không cam lòng nói: "Nếu như cô nương kia nhân phẩm không tốt, ngươi nói cho thẩm, thẩm lại tìm cho ngươi tiểu cô nương điều kiện tốt khác, hôn nhân là đại sự, không thể vì cuộc sống không tốt mà đối phó qua loa, nam thanh niên các ngươi không vội cưới, còn thể chờ thêm hai năm."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, nàng cảm thấy Lâm thẩm hiện tại hẳn là càng nên quan tâm đến Lâm Sâm, vì này rõ ràng mới là người đang có nhu cầu cấp bách cưới vợ.

Sau khi bị Lâm thẩm vô cùng sa sút tiễn ra cổng lớn, Lâm Ngọc Trúc lặng lẽ thở hắt ra, sự quan ái không lý do này có chút quá chân thành, có đôi khi không đỡ được.

Thời điểm đến nhà Lý Tự Lập, như cũ là Chương Trình mở cửa, Lâm Ngọc Trúc liền buồn bực, vị này cuối năm rồi cũng không trở về nhà sao?

Sống ở nhà Lý Tự Lập luôn sao.

Sau khi theo vào phòng, mới phát hiện trong phòng không có ai, chỉ có một mình Chương Trình.

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, hỏi: "Tự Lập tiểu huynh đệ không ở nhà?"

Biết trước vậy nàng đã không vào.

Chương Trình nhìn nàng gật gật đầu, bình đạm nói: "Ta cũng có thể làm chủ."

Lâm Ngọc Trúc gật đầu, cũng được, sau khi đem dầu cùng thịt heo lấy ra, hỏi: "Ta bên này có một đầu heo nái già, ngươi xem các ngươi có thu không."

Thịt heo nái già chất lượng không tốt, không ngon bằng thịt heo đực, có nhà kiêng kị, có nhà không để ý cái này.

Nếu giá rẻ, vẫn sẽ có người mua.

"Thu được từ đâu vậy?" Chương Trình tò mò hỏi.

Lâm Ngọc Trúc cười cười, có lệ nói: "Thu từ nhà cùng thôn."

Chương Trình cẩn thận đánh giá Lâm Ngọc Trúc, gật gật đầu, "Có thể thu, giá cả sẽ không trả quá cao."

Lâm Ngọc Trúc gật gật đầu, suy nghĩ kiếm cái xe đẩy để chuyển thịt lợn, cũng không biết có thể đẩy nổi không.

"Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

Lâm Ngọc Trúc sửng sốt một chút, đột nhiên trò chuyện, nhất thời làm nàng có chút không thích ứng.

"Ra tết là 18."

Chương Trình nghe xong cười nói: "Nhìn thật ra không lớn như vậy."

"Ha ha, Lý Tự Lập nhìn càng nhỏ hơn."

"Hắn đây là không còn cách nào, ngươi vì sao lại đi lên con đường này?" Chương Trình dường như rất tò mò nhìn nàng.

Lời này, thật giống như nàng đã bước nhầm đường lạc lối vậy.

Thiết lập Mộc Đầu đã nói qua, mọi người đều biết, Lâm Ngọc Trúc ngựa quen đường cũ nói đến thân thế bị bắt nạt đến thê thảm của chính mình.

Chương Trình sắc mặt có chút xin lỗi nhìn nàng, "Không phải cố ý bóc trần vết sẹo của ngươi đâu."

Lâm Ngọc Trúc không sao cả cười cười, sang sảng nói: "Cũng không có gì, cuộc sống rồi sẽ tốt lên."

Chương Trình nghe lời này đã phát ngốc một lát, gật gật đầu, rất tán đồng nói: "Đúng vậy, cuộc sống rồi sẽ tốt lên."

"Cái kia, đưa tiền hàng chứ nhỉ?"

Chương Trình sửng sốt một chút, cười một tiếng, từ trong túi lấy tiền đưa cho Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc thu tiền, không tính toán tiếp tục cùng Chương Trình tám chuyện.

Người đang muốn đi, liền nghe thấy người sau lưng nói: "Em trai ta vẫn luôn coi Vương Tiểu Mai trở thành chị ruột mà đối đãi, sợ nàng ấy bị thương tổn, thái độ đối với ngươi có thể không được hữu hảo, ngươi đừng để ở trong lòng."

Lâm Ngọc Trúc nhíu mày, nói đến thì, mọi người chỉ là quan hệ lợi dụng lợi ích lẫn nhau, thái độ hữu hảo hay không hữu hảo, nàng thật đúng là không để trong lòng.

Lâm Ngọc Trúc quay lại nhìn kỹ đối phương, thẳng tắp đứng ở kia, thái độ có lễ, vị này rất biết làm người.

Nhếch miệng cười, "Ta lòng dạ rộng lượng, thật đúng là không chú ý, tiểu hài tử ấy mà, luôn có thời điểm không vượt qua được khúc ngoặt."

Chương Trình cười cười, nhìn theo người rời đi, ánh mắt thâm thúy.

Vương Tiểu Mai mấy ngày gần đây kiếm được tiền. Đời sống rõ ràng được nâng cao, nói là giữa trưa muốn đi tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, bảo nàng nếu muốn đi thì có thể đến tiệm cơm tìm nàng ấy, không đi thì đến Cung Tiêu Xã chờ.

Đương nhiên, lần này nàng ấy không mời khách.

Sau khi đổi sang trang phục nữ giới, Lâm Ngọc Trúc chậm rì rì đi đến tiệm cơm quốc doanh.

Vừa vào cửa liền sửng sốt một chút.

Chỉ thấy Vương Tiểu Mai cùng Lý Hướng Vãn ngồi cùng một bàn.

Lâm Ngọc Trúc......

Đây là ở chợ đen gặp nhau?

Chờ nàng đi qua đó, Lý Hướng Vãn vốn đang buồn cười đột nhiên cất tiếng cười to.

Vương Tiểu Mai cau mày, sắc mặt âm trầm, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Có cái gì buồn cười, ngươi trang điểm cái dáng vẻ kia cũng đâu có đẹp."

Lâm Ngọc Trúc nhìn nhìn cái này lại nhìn nhìn cái kia, ngồi xuống hỏi: "Các ngươi gọi cơm chưa?"

Hai người đồng thời gật gật đầu.

Lâm Ngọc Trúc lại đứng dậy đi gọi món ăn, hôm nay có mì trộn tương và sủi cảo nhân dưa chua thịt heo, nghĩ bản thân mình là một thanh niên trí thức nghèo không thể quá xa xỉ, liền gọi một bát mì trộn tương.

Chờ trở lại bàn cơm, Lý Hướng Vãn đã thu lại tiếng cười, nhưng ý cười trong mắt lại không che lấp được.

Lâm Ngọc Trúc nhìn chằm chằm Vương Tiểu Mai, dùng ánh mắt hỏi nàng ấy, Lý Hướng Vãn biết được bao nhiêu chuyện của nàng ấy rồi?

Vương Tiểu Mai chính là đang buồn bực, không tiếp nhận được tín hiệu của nàng bên này.....
Bình Luận (0)
Comment