Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 120

Nghĩ lại ngồi đây có người không quen biết Chương Trình, Lý Hướng Vãn thoải mái hào phóng giới thiệu nói: "Đây là một người bạn của ta, tên Chương Trình."

Mấy người không quen biết gật đầu với Chương Trình, xem như chào hỏi.

Vương Tiểu Mai cực kỳ vui vẻ gọi một tiếng Chương đại ca.

Chương Trình đầu tiên là đối với Vương Tiểu Mai chào hỏi qua, ôn hoà cười cười, trong mắt có chút sủng nịch, giống như là một người anh trai cưng chiều em gái nhà mình.

Sau đó là nhìn qua mấy người khác đang ngồi.

Hắn lễ phép gật gật đầu với Thẩm Bác Quận và Lý Mập Mạp, chờ lúc nhìn đến Lâm Ngọc Trúc, vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng nghĩ, Lý Hướng Vãn đã rất xinh đẹp, không ngờ vị này thế nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Một cái thôn Thiện Thuỷ nho nhỏ lại có không ít tuấn nam mỹ nữ.

Làm hắn kỳ quái chính là trên người Lâm Ngọc Trúc có loại cảm giác quen thuộc, cái này làm cho hắn có chút khó hiểu, theo lý đẹp như vậy hắn không thể nào không có ấn tượng.

Lại cẩn thận đánh giá vài lần, cái loại cảm giác quen thuộc này lại có chút phai nhạt.

Lâm Ngọc Trúc vào lúc ánh mắt đánh giá của Chương Trình lướt tới, liền bày bộ dáng lạnh nhạt, không nghĩ tới đối phương còn tiếp tục nhìn chằm chằm vào nàng, cái này liền không đúng rồi.

Nàng tin tưởng vững chắc chỉ cần nàng không hoảng hốt, không ai có thể nhận ra nàng là Mộc Đầu.

Vững vàng.

Vì thế cau mày, tỏ vẻ có chút không quá vui vẻ.

Lý Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn Chương Trình, cảm thấy hắn như vậy có chút thất lễ, điều này cùng với biểu hiện lúc trước của hắn tao nhã lịch sự, tiến thối có độ thực sự chênh lệch, suy nghĩ trong đầu chớp mắt đã xoay chuyển mấy vòng.

Tốt xấu gì cũng là người nàng mang tới, Lý Hướng Vãn ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương.

Chương Trình đúng lúc nhìn thấy ánh mắt thâm thuý mà lạnh băng của Lâm Ngọc Trúc bắn về phía hắn, không tốt chút nào.

Thật kinh ngạc, rõ ràng nhìn qua là một tiểu nha đầu nhu nhược mềm mại, nhưng tính tình dường như không được tốt.

Bởi vì Lý Hướng Vãn ho nhẹ, hắn mới từ trong suy nghĩ của chính mình tỉnh lại, ý thức được hành vi vừa rồi của mình có chút không ổn, vội vàng giải thích: "Vừa rồi nhìn ngươi giống như nhìn thấy em gái ta, thực sự là quá giống, không khỏi sửng sốt một hồi."

Lâm Ngọc Trúc lạnh như băng gật gật đầu, nhàn nhạt nói: "Ta lớn lên xinh đẹp, những người nhìn đến si ngốc, mười người có chín sẽ nói như ngươi."

Chương Trình......

Đồng dạng nhìn Chương Trình lạnh như băng còn có Thẩm Bác Quận.

Lý Mập Mạp nhìn bên này, lại nhìn bên kia, nhớ tới cảnh tượng lần đầu gặp Lâm muội tử, lần ăn thịt kho tàu đó, ánh mắt Lâm muội tử giống như dao nhỏ hướng hắn bay tới.

Trên người phát lạnh, đã quên chuyện lúc trước, hiện tại hắn thế mà lại cảm thấy Lâm muội tử là một người mềm mại.....

Vương Tiểu Mai lập tức cúi đầu, tuy rằng nàng ấy rất kính trọng Chương đại ca, nhưng là lời Trúc Tử nói, nàng ấy vẫn có chút muốn cười.

Cười trộm xong, trong lòng có chút kinh ngạc, Chương đại ca vừa rồi nói là nói thật, hay là để che lấp..... Nếu là đối với Trúc Tử có tâm tư, vậy đối với Lý Hướng Vãn lại là cái gì, nghĩ như vậy Chương đại ca có chút.....

Người là Lý Hướng Vãn mang đến, cô đành phải hòa hoãn không khí nói: "Ta rót cho các ngươi chút nước ấm uống nhé, hôm nay thật đúng là lạnh."

Thấy Lý Hướng Vãn muốn đứng dậy, Chương Trình nhiệt tình nói: "Để ta đi."

Lý Hướng Vãn gật đầu cười cười, nói: "Phiền ngươi."

Lý Mập Mạp thấy Chương Trình muốn rót nước cho mọi người, nghĩ ca hắn vừa rồi không quá thích tên này, nước của bọn họ vẫn là tự mình rót đi, cũng đứng dậy nói: "Ta với ngươi cùng nhau đi."

Chương Trình gật gật đầu, nhìn Lý Mập Mạp, trong mắt có vài phần tìm hiểu, lúc đi lấy phích nước nóng, hỏi: "Huynh đệ là làm công việc gì, nhìn có chút quen mắt."

Lý Mập Mạp nghĩ thầm mọi người ở chợ đen ít nhiều gì cũng đã gặp thoáng qua, còn không quen mắt sao.

Trên mặt pha trò nói: "Ta ở trạm lương thực kiếm cơm, nhìn huynh đệ ngươi, ta thấy cũng rất quen mắt, theo lý ngươi đẹp trai như vậy, ta phải có ấn tượng mới đúng."

Chương Trình cười cười, nói: "Thầy giáo tiểu học thôi, nuôi sống được chính mình, nuôi gia đình thì kém chút."

Lý Mập Mạp thở dài, giống như đồng mệnh tương liên nói: "Chúng ta đều không khác mấy, không so được với mấy công nhân kỳ cựu trong nhà xưởng, kiếm được nhiều tiền, phúc lợi cũng tốt, trong nhà bốn năm đứa nhỏ cũng nuôi được."

Hai người vừa tán gẫu vừa về chỗ ngồi.

Sáu người sáu món ăn, đơn giản ghép bàn cùng nhau ăn.

Trên bàn cơm mọi người đều ôm tâm sự riêng, chỉ có Lâm Ngọc Trúc cùng Vương Tiểu Mai ăn ngon miệng nhất.

Người trước là, bất kể có chuyện gì, ăn cơm là lớn nhất, nếu không nàng tới tiệm cơm quốc doanh làm gì.

Người sau thì, đều là người quen, nàng ấy liền không khách khí.

Chờ bữa cơm này tan cuộc, Chương Trình, Lý Hướng Vãn cùng Vương Tiểu Mai rời đi trước.


Lâm Ngọc Trúc nhìn Mập Mạp cùng Thẩm Bác Quận cười nói: "Mập Mạp ca, Thẩm đại ca, ta về thôn trước."

Nàng nghĩ cùng hai người trước mặt tách ra xong, liền tiếp tục đi bán hàng.

Không ngờ Thẩm Bác Quận nói: "Phải về thôn sao?"

Lâm Ngọc Trúc ngẩng đầu nhìn Thẩm Bác Quận, nàng đã nói là về thôn rồi nha, vì thế gật gật đầu.

Thẩm Bác Quận cũng gật gật đầu, nói: "Đúng lúc, bên chỗ ta phát phiếu than đá, hai ngày nay mới đi lấy về, ta và Mập Mạp dùng không hết, mang cho ngươi cùng Vương Tiểu Mai hai sọt."

Lâm Ngọc Trúc sao có thể không biết xấu hổ mà lấy, vội nói: "Đừng, củi lửa chúng ta đã nhặt không ít, đủ dùng."

"Thấy các ngươi ra ngoài về còn phải một lần nữa nhóm bếp, rất tốn công, lấy hai sọt về ủ bếp cũng tốt."

Lâm Ngọc Trúc còn muốn từ chối, lại nghe Thẩm Bác Quận cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Ngươi là nhân tiện thôi, chủ yếu là Mập Mạp ca của ngươi muốn đưa cho Tiểu Mai sọt than đá."

Bị điểm danh làm Lý Mập Mạp sửng sốt, sao hắn lại không biết gì hết?

Sau đó lại nhìn ca hắn, nghĩ thầm vẫn là ca hắn lợi hại, mới trở về mấy ngày đã biết chút tâm tư nhỏ này của hắn.....

Thẩm Bác Quận liếc xéo hắn một cái, thế này còn muốn theo đuổi con gái? Cho mượn xe đạp vẫn là dùng của hắn...

Lâm Ngọc Trúc nhìn nhìn Lý Mập Mạp từ trên xuống dưới, đánh giá một chút, nói: "Mập Mạp ca à, ngươi có ý với Tiểu Mai tỷ của ta?"

Không phải Lâm Ngọc Trúc coi thường Mập Mạp ca, nhưng là trong nguyên tác Tiểu Mai tỷ nhà nàng thích chính là Chương Trình, tuy rằng về sau đem người xử lý, nhưng nói không chừng cô nàng này có chút hiềm nghi coi trọng nhan sắc.

Con người Mập Mạp ca rất tốt, công việc ổn định, lại ở thị trấn, so với nông thôn tốt hơn không chỉ một chút đâu.

Tưởng tượng như vậy thì tỷ lệ hai người bọn họ thành đôi cũng khá lớn.

Tiểu Mai tỷ bình thường vẫn luôn rất thực tế, nghĩ vậy, tâm tư Lâm Ngọc Trúc xoay chuyển, Vương Tiểu Mai ưa thích Chương Trình, liệu có phải hắn cố ý như vậy không?

Lý Mập Mạp bị Lâm Ngọc Trúc đánh giá, tâm can run rẩy, sợ đối phương nói lời đả kích hắn, đợi nửa ngày, cũng không chờ được Lâm Ngọc Trúc nói gì.

Hắn ngược lại hỏi: "Lâm muội tử, ngươi nói ta có hấp dẫn không?"

Cái này biết nói thế nào, Lâm Ngọc Trúc lắc đầu, nói: "Mập Mạp ca, ngươi không thể tự coi nhẹ chính mình, người khác nói ai biết chuẩn hay không."

Nàng kỳ thật cũng hy vọng Vương Tiểu Mai cùng Mập Mạp ca ở bên nhau, cách thi đại học còn 3 năm thời gian, nàng lại không thể nói với Vương Tiểu Mai là đợi thêm mấy năm, sắp thi đại học rồi, đừng vội vàng tìm đối tượng.

Tuổi tác Vương Tiểu Mai còn bày ra đấy, ba năm này sẽ phát sinh cái gì ai cũng không biết.

Nếu thật sự theo Mập Mạp ca, vẫn có thể tham gia thi đại học, lần thứ nhất thi đại học, thanh niên trí thức mang thai tham gia thi đại học có khối người, có thể thi đỗ trường đại học trong tỉnh cũng rất tốt nha.

Thời điểm phân phối công việc lựa chọn trở về, gia đình sự nghiệp hai bên đều không chậm trễ.

Mấu chốt là có thể thoát khỏi cốt truyện, thoát được vận mệnh bi thảm.

Nhưng là Mập Mạp ca cùng Vương Tiểu Mai đều là người sống sờ sờ, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy việc này vẫn là thuận theo tự nhiên cho thỏa đáng, nàng lại không bảo đảm được Lý Mập Mạp về sau có thể là người chồng tốt hay không, Vương Tiểu Mai lại có thể thật lòng với hắn hay không.

Ngẫm lại Tiểu Mai tỷ hiện tại lại không thích Chương Trình, cũng không cần trông gà hoá cuốc, rối loạn đầu trận tuyến.

Chỉ có thể nói trước quan sát xem thế nào đã.
Bình Luận (0)
Comment